A Chiêu rất vui, sau khi vui sướng một hồi, cô lại chớp mắt đầy khó hiểu:
“Trước kia ngươi không phải nói là luyện đan dược sao?
Sao ta luyện ra lại là nước?”
Tiểu Bạch: ...
“Đừng quan tâm nó có thành đan hay không, có hiệu quả là được rồi.”
A Chiêu cảm thấy nó nói cũng có lý, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ:
“Đúng rồi, mong a nương uống thuốc xong mau khỏe lại.”
Nói xong, cô bé lập tức cầm cái vỏ trai bên cạnh, múc một bát, bưng chén thuốc nóng hổi lạch bạch chạy vào nhà.
“A Nương~”
Lý Kinh Tuyết ngủ không được yên giấc.
Nghe thấy tiếng nhi nữ gọi, nàng chậm rãi mở mắt, đối diện với đôi mắt long lanh của cô bé.
“A Nương, người uống thuốc xong rồi ngủ tiếp nhé.”
A Chiêu nói bằng giọng non nớt.
Thuốc?
Lý Kinh Tuyết hơi ngẩn ra, nàng chống tay ngồi dậy.
Một bát nước thuốc đen sì nghi ngút khói được đưa đến trước mặt.
Lý Kinh Tuyết khẽ ngửi, ngửi thấy mùi thuốc đắng quen thuộc, giọng không chắc lắm:
“Đây là Hồi Xuân Đan?”
Mùi đúng là của Hồi Xuân Đan, nhưng tại sao lại là nước thuốc, không phải đan dược?
“Đúng rồi!”
A Chiêu ưỡn thẳng lưng nói:
“Tiểu Bạch dạy con đó, a nương mau uống khi còn nóng.”
Lý Kinh Tuyết nhận lấy vỏ trai trong tay cô bé, cúi đầu thổi nhẹ rồi nếm thử một ngụm.
Vị đắng lan ra, một dòng ấm áp chạy khắp kinh mạch.
Quả thực là Hồi Xuân Đan, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt.
Một bát Hồi Xuân Đan uống xong, tinh thần Lý Kinh Tuyết khôi phục không ít.
Nàng rất kinh ngạc, tò mò không biết nhi nữ làm sao luyện ra được loại Hồi Xuân Đan dạng nước này.
Liền bảo con làm lại một lần nữa.
A Chiêu nghe a nương nói muốn xem mình luyện đan, lập tức gật đầu đồng ý.
Cô cầm Tiểu Hắc chặt chặt chặt dược liệu của Hồi Xuân Đan, thêm nước vào bã thuốc, nhóm lửa.
Lý Kinh Tuyết: …
Thế này mà cũng luyện được đan dược sao?
Kết quả là...
Có thể.
Lý Kinh Tuyết nhìn bát Hồi Xuân Đan mới ra lò, sắc mặt rất phức tạp.
Cách luyện đan của nhi nữ nàng, hình như không giống cách luyện đan bình thường của các đan tu.
“Hừ hừ, thấy chưa, ta dạy đó, có phải lợi hại không?”
Tiểu Bạch đắc ý ngẩng đầu hỏi.
A Chiêu nghe vậy, đôi mắt đen láy đầy mong chờ nhìn a nương, vẻ mặt như muốn được khen ngợi.
Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô:
“Ừ, rất lợi hại.”
Quả thực rất lợi hại.
Không dùng linh hỏa, cũng không dùng linh lực.
Vẫn luyện ra được Hồi Xuân Đan dược nước có hiệu quả cực tốt.
Nhi nữ nàng thật sự quá giỏi.
Được khen, A Chiêu cười híp mắt như trăng khuyết.
Lý Kinh Tuyết nhìn nhi nữ cười vui vẻ.
Cảm thán thiên phú luyện đan của nhi nữ quá cao.
Nếu sư phụ và các sư huynh sư tỷ của nàng thấy được, chắc chắn sẽ rất thích cô bé.
Chắc chắn sẽ nâng niu A Chiêu trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Nghĩ đến đây, Lý Kinh Tuyết quyết định đợi vết thương của mình dưỡng gần khỏi sẽ vào Thiên Bích tìm đường ra.
Hai ngày trôi qua.
Nhờ có Hồi Xuân Đan nước do A Chiêu nấu, vết thương trên người Lý Kinh Tuyết hồi phục rất nhanh.
Nàng vốn vì cưỡng ép dùng linh lực mà yếu đến nỗi không đi nổi, giờ đã có thể đứng dậy đi lại một chút.
Tuy nhiên vẫn không thể làm việc nặng, cũng không thể vận động mạnh.
Vì vậy, nàng dệt xong mấy ngày mới được tấm chiếu.
Cũng chỉ có thẻ chỉ dẫn A Chiêu nấu cao cầm m.á.u trị ngoại thương.
Vết thương ở bụng nàng rất sâu.
Nàng động vài lần khiến vết thương vốn đang hồi phục lại chảy máu.
Bã thuốc từ Nguyệt Kiến Thảo tuy hữu hiệu.
Nhưng nấu cùng vài vị thuốc khác thành cao cầm m.á.u sẽ giúp vết thương lành nhanh hơn nhiều.
Hai ngày nay A Chiêu rất vui, cô cảm thấy mình đã có thể giúp được a nương rồi, thật tốt!
A Chiêu nấu xong một hũ cao cầm máu, đổ vào ống tre.
Líu lo báo với a nương một tiếng rồi mang cái hũ dơ dáy ra bờ sông rửa.
Cô rửa rất chăm chỉ, Tiểu Bạch ngồi xổm bên cạnh, mắt không rời bầy cá bơi trong sông.
Bỗng nhiên, mũi Tiểu Bạch động đậy, ngay sau đó, một phần nước sông trong vắt bỗng chuyển sang màu đỏ sẫm.
A Chiêu khẽ kêu “ý”, ngẩng đầu nhìn thấy ở thượng nguồn có thứ gì đó trôi xuống.
A Chiêu nhìn kỹ, thấy rõ đó là một người, cô giật mình:
“Tiểu Bạch, có người!”
Tiểu Bạch:
“Thấy rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người đó theo dòng nước trôi đến trước mặt A Chiêu.
Vừa hay bị một tảng đá nhô ra chặn lại, dòng nước đỏ sẫm là do m.á.u từ người hắn chảy ra.
Hắn mặc một bộ trang phục bó màu xanh lam đậm.
Tóc đen xõa dài theo dòng nước lay động như rong rêu ăn thịt người.
Gương mặt tái nhợt không chút máu, lông mày kiếm rậm, hốc mắt sâu, sống mũi cao, môi trắng bệch.
Tiểu Bạch nhíu mày, trong lòng hơi cảnh giác.
Người trước mắt này với y phục và dung mạo như vậy rõ ràng không phải người bình thường.
Khi nó định nói gì đó, trong đầu lại hiện lên cảnh đường phố náo nhiệt.
Còn có A Chiêu mặt mày tươi cười.
Một tay cô nắm tay Lý Kinh Tuyết, một tay nắm tay người nam nhân này, miệng gọi:
A nương!
A cha!
Tiểu Bạch: ???
A Chiêu nhìn người nam nhân trước mặt, cẩn thận chọc chọc hắn:
“Chết rồi à?”
“Chưa chết.”
Tiểu Bạch nhìn lồng n.g.ự.c hắn còn hơi nhấp nhô, nói với A Chiêu:
“Người này chắc là a cha của ngươi đó.”
A Chiêu nghe vậy sững sờ:
“A cha?”
“Đúng, mấy hôm trước ngươi không nói rất muốn có một a cha sao?
Chính là hắn đấy.”
Tiểu Bạch giơ vuốt chỉ người đàn ông nói.
A Chiêu như bị cái bánh từ trên trời rơi xuống trúng đầu, cả người choáng váng:
“A cha!”
A Cha của cô thật sự xuất hiện rồi.
A Chiêu nhìn nam nhân trước mặt từ trên xuống dưới,.
Thấy hắn cao lớn, có vẻ có thể bảo vệ tốt a nương và cô.
Cô có a cha rồi, vui quá!
Tiểu Bạch liếc nhìn nam nhân hơi thở yếu ớt, không nhịn được nhắc nhở cô bé đang chìm trong vui sướng:
“Ngươi không mau kéo hắn lên, cầm m.á.u đi, hắn sắp c.h.ế.t rồi đó.”
Từng nhặt a nương một lần, A Chiêu đã có kinh nghiệm, lập tức nghiêm mặt:
“Ta kéo a cha lên ngay.”
A Chiêu quay lưng về phía nam nhân kía, nắm hai chân hắn, dùng sức kéo lên bờ.
“Bịch!”
A Chiêu dừng lại, nghi hoặc hỏi Tiểu Bạch:
“Tiếng gì vậy?”
Tiểu Bạch vẻ mặt khó tả:
“Sau đầu của a cha ngươi đập vào đá rồi.”
A Chiêu nghe xong, sững lại, vội buông chân a cha ra.
Chạy đến bên đầu hắn ngồi xổm xuống, hai tay đỡ đầu hắn xoay qua một bên.
Cô nhìn sau đầu a cha thở phào:
“Không chảy máu.”
Tiểu Bạch mặt càng khó giữ:
“Ngươi không thấy cục u to tướng kia à?”
Sau đầu vốn tròn nhẵn của nam nhân giờ phồng lên một cục to.
A Chiêu hơi chột dạ, do dự một lát, đưa tay ấn ấn, như muốn ấn cái cục u đó xuống, làm phẳng lại.
“Xì!!!!!!!!!”
Có người hít ngược một hơi lạnh.
A Chiêu quay đầu nhìn Tiểu Bạch:
“Ngươi đau à?”
Tiểu Bạch:
“Người bị thương đâu phải ta, sao ta đau được?”
Nghe cũng có lý.
A Chiêu và Tiểu Bạch bỗng nhớ ra điều gì, cùng quay đầu nhìn nam nhân tuấn tú đang hôn mê.
Bàn tay gân guốc của nam nhân động đậy, hắn run run đưa tay ôm lấy sau đầu mình.
A Chiêu có chút phấn khích:
“A cha tỉnh rồi.”
Tiểu Bạch liếc:
“Mắt còn chưa mở, chắc đau quá, phản xạ bản năng thôi...”
Lời Tiểu Bạch còn chưa dứt, hàng mi dày như chiếc quạt nhỏ của nam nhân khẽ run, rồi hắn mở mắt.
Đôi mắt hắn rất đen, đậm như mực, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu hình bóng A Chiêu và Tiểu Bạch.
A Chiêu mừng rỡ gọi:
“A cha, người tỉnh rồi à?”
Tiểu Bạch:
Gọi cha nhanh thật đấy.