A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 26: Tiểu A Chiêu Khao Khát Có A Cha



Nam nhân tuấn tú nằm trên mặt đất.

Vừa mở mắt ra đã thấy một cô bé gầy gò, gương mặt đầy vui mừng.

Bên cạnh là một con ch.ó lông xù nhưng biểu cảm lại có chút kỳ quái?

 

 

“A cha, người làm sao vậy?”

A Chiêu thấy a cha của mình chớp mắt nhìn chằm chằm mình liền vội vàng hỏi.

 

 

“Ta… ta là a cha của con sao?”

Nam nhân tuấn tú do dự nhìn cô bé trước mặt.

 

 

A Chiêu khẽ ừ một tiếng, gật đầu thật mạnh:

“Đúng, người chính là a cha của con.”

 

 

“Xin lỗi, ta không nhớ gì cả.”

Nam nhân nhìn cô bé trước mặt, trên gương mặt lộ ra vài phần áy náy.

 

 

A Chiêu hoảng hốt:

“Cái gì?

Vậy người còn nhớ con không?

Con là nhi nữ của người, A Chiêu mà!”

 

 

Tiểu Bạch bên cạnh thấy cô sốt ruột như vậy, rất muốn nói với cô rằng:

A cha của ngươi lần đầu gặp ngươi, không nhớ ngươi cũng là chuyện bình thường thôi, nhưng mà…

 

 

“A Chiêu?”

Nam nhân lẩm nhẩm cái tên này nhưng lại thấy vô cùng xa lạ.

Hắn cố gắng nhớ lại, nhưng sau đầu truyền đến một cơn đau nhức dữ dội.

 

 

“Ưm!”

Nam nhân đưa tay ôm lấy sau đầu mình, sờ thấy một cục u to tướng.

Hắn: …

Tại sao sau đầu hắn lại có một cục u lớn như vậy?

 

 

“A cha, có phải đau đầu không?”

A Chiêu thấy vậy liền lo lắng hỏi.

 

 

Nam nhân muốn nói gì đó:

“Ta…”

Lời còn chưa kịp nói ra, đầu lại đau nhói, trước mắt tối sầm, hai mắt trợn ngược rồi ngất xỉu.

 

 

“A cha!”

A Chiêu hoảng sợ nhào đến.

Nhưng lần này cô có kinh nghiệm, đưa ngón tay ra đặt dưới mũi a cha mình.

Xác định hắn còn thở mới thở phào một hơi:

“Chưa c.h.ế.t thì tốt.”

 

 

Tiểu Bạch: …

A Chiêu không chú ý đến biểu cảm phức tạp của nó, trong lòng đầy u sầu:

"A cha quên mất ta rồi."

 

 

Nghe vậy, Tiểu Bạch cuối cùng không nhịn được nữa, nó nói:

“Cho bản tọa nhắc ngươi một câu.

A cha của ngươi mới gặp ngươi lần đầu, không nhớ ngươi cũng là chuyện bình thường.”

 

 

A Chiêu nghe xong thấy cũng có lý:

“À nhỉ.”

 

 

Cô nói:

“A cha nói người không nhớ gì hết, có phải não bị hư rồi không?”

 

 

Nghe giọng non nớt ấy, ánh mắt Tiểu Bạch dừng lại trên tảng đá lớn bên cạn.

Nó cảm thấy nam nhân này bị mất trí rất có khả năng là vì cú đập vừa nãy.

 

 

Không nhận được câu trả lời, A Chiêu cũng không để tâm.

Cô liếc nhìn a cha đang hôn mê trên đất.

“Ta không thể để a cha tiếp tục nằm đây được, trước hết phải kéo a cha về nhà thôi.”

 

 

Nói rồi cô oai phong bước đến trước mặt nam nhân, nắm lấy hai chân hắn, tiếp tục kéo đi.

Lần này A Chiêu luôn để ý đến mấy tảng đá trên đường.

Gặp đá là lập tức đá văng thật xa, tránh cho đầu a cha lại đập phải nữa.

 

 

Vừa đá đá, cô vừa nghĩ:

Mình đúng là một cô nhi nữ chu đáo mà~~~

 

 

A Chiêu kéo nam nhân về hướng nhà, nơi đi qua đều để lại vệt kéo dài, dấu nước cùng vết máu.

Tiểu Bạch theo sau cô bé, trong lòng nghĩ:

Không khéo người ta thấy cảnh này còn tưởng A Chiêu đang kéo xác đi phi tang…

 

 

Bất chợt, Tiểu Bạch cảm giác được điều gì đó, bước chân khựng lại.

Ngoảnh đầu nhìn về một hướng, thấy một bóng người có vẻ quen thuộc, loạng choạng chạy rất nhanh.

 

 

Tiểu Bạch: …

Ờ?

Có nên để A Chiêu đi giải thích không?

 

 

Tiểu Bạch liếc nhìn A Chiêu đang kéo nam nhân, cuối cùng lắc đầu:

Thôi bỏ đi, đám người đó đối xử với A Chiêu không tốt, để họ hiểu lầm cũng hay, như vậy sẽ không dám bắt nạt A Chiêu nữa.

 

 

A Chiêu không biết nó đang nghĩ gì.

Cô kéo nam nhân đi một lúc liền thấy a nương đang ngồi trước cửa phơi nắng.

 

 

Lý Kinh Tuyết vẫn mặc bộ áo dài màu xanh.

Mái tóc dài đen nhánh được cài gọn bằng cành cây, phần còn lại xõa xuống vai.

Nhìn từ xa cứ như một bức tranh.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lòng A Chiêu vui lắm:

A nương của mình đẹp thật~

 

 

“A nương~~~”

Lý Kinh Tuyết nghe thấy giọng ngọt ngào của nhi nữ.

Khóe miệng không kìm được khẽ nhếch.

Nàng nhìn theo tiếng gọi, phát hiện nhi nữ đáng yêu của mình đang hớn hở kéo theo một vật gì đó chạy về.

 

 

Lý Kinh Tuyết từng là tu chân giả.

Tu chân giả tai thính mắt tinh, dù giờ nàng đã mất nội đan, thị lực vẫn tốt hơn người thường nhiều.

Vậy nên, nàng nhanh chóng nhìn rõ thứ mà nhi nữ mình đang kéo...

 

 

Là người!

Cô nhi nữ thông minh ngoan ngoãn của nàng, đang kéo một người.

 

 

Gương mặt gầy gò của con bé đầy vẻ phấn khích.

Đôi mắt đen lay láy lấp lánh ánh sáng.

Thân hình nhỏ xíu, hào hứng kéo cái người không rõ sống c.h.ế.t kia chạy về trước mặt mình.

 

 

Như dâng bảo vật mà nói:

“A nương, người xem, con nhặt được một a cha!”

 

 

Lý Kinh Tuyết: ???

 

 

A Chiêu kéo người đến trước mặt nàng để nàng nhìn rõ hơn, hớn hở nói:

“Người xem, a cha cao to thế này, chắc chắn có thể bảo vệ a nương và con.”

Cô ngừng một lát lại bổ sung:

“Sau này con sẽ cùng a cha bảo vệ a nương.”

A nương thân thể quá yếu, cô nhất định phải bảo vệ a nương thật tốt.

 

 

Lý Kinh Tuyết ngẩn ra một chút, sau đó sống mũi hơi cay cay, ôm lấy nhi nữ:

“Ta cũng sẽ bảo vệ A Chiêu.”

 

 

A Chiêu nghe thấy a nương nói vậy, lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nói với nàng:

“A nương bây giờ chỉ cần dưỡng thương cho tốt, con tự bảo vệ được mình, người không cần lo.”

 

 

Lý Kinh Tuyết: …

 

 

“A nương, người thấy a cha này thế nào?”

A Chiêu hỏi.

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn nam nhân dưới đất.

Hắn có diện mạo tuấn tú, tướng mạo bất phàm.

Dù đã hôn mê vẫn có thể thấy được vài phần uy nghiêm qua đường nét chân mày.

 

 

Nàng quan sát nam nhân trước mặt thật kỹ.

Nhưng không thấy nét nào giống nhi nữ mình, do dự hỏi:

“A Chiêu, đây là a cha ruột của con sao?”

Nàng hơi lo lắng, nếu là cha ruột của con bé, liệu hắn có giành nhi nữ với mình không?

 

 

“Chắc là không.”

A Chiêu lắc đầu, rồi quay sang nhìn Tiểu Bạch bên cạnh.

 

 

Tiểu Bạch hừ một tiếng:

“Giống ngươi thôi, cũng là nhặt về.”

Cha nương ruột của cô bé, chẳng biết đang ở góc nào nữa.

 

 

Lý Kinh Tuyết âm thầm thở phào, nhưng vừa thở ra xong lại sững ngườ.

Nhận ra ý nghĩ vừa rồi của mình, âm thầm mắng bản thân:

Nếu tìm được cha nương ruột của con bé là chuyện tốt.

Mình lo lắng cái gì chứ, không được nghĩ như vậy, không được nghĩ như vậy.

 

 

Lúc này, Lý Kinh Tuyết ngửi thấy mùi máu, lập tức căng thẳng nhìn nhi nữ:

“A Chiêu, con bị thương à?”

 

 

Nghe a nương nhắc, cô bé vỗ đầu:

“Không phải con, là a cha.”

A nương không nhắc thì suýt nữa cô quên mất chuyện này.

 

 

“Ừm, a cha chảy rất nhiều máu, cả con sông đều đỏ hết rồi.

À đúng rồi, a cha vừa nãy còn đập đầu vào tảng đá nữa~”

 

 

Tâm trạng Lý Kinh Tuyết thật phức tạp, nhi nữ mình gọi a cha có phải hơi nhanh quá không?

Nhưng mà, lúc trước nó gọi mình là a nương cũng nhanh lắm.

 

 

“A nương, chúng ta mau giúp a cha cầm m.á.u đi.

Nếu không a cha c.h.ế.t mất thì A Chiêu sẽ không còn a cha nữa.”

 

 

Nghe giọng non nớt của nhi nữ, Lý Kinh Tuyết vừa chua xót vừa đau lòng.

Xem ra đứa trẻ này rất khao khát có một a cha.

 

 

Vì vết thương ở bụng của nàng vẫn chưa lành.

Nàng nhờ A Chiêu giúp kéo người vào trong nhà.

Thấy hắn toàn thân ướt sũng, lại cởi bỏ y phục của hắn, chỉ để lại chiếc quần lót bên trong.

 

 

Khi cởi áo hắn, A Chiêu kêu lên một tiếng, bản năng túm chặt áo của a nương:

“A cha trông đau quá.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn nam nhân cởi trần trước mặt.

Trên người hắn có một vết sẹo dữ tợn.

Từ bả vai trái kéo dài xuống bụng phải, trông thật đáng sợ.

 

 

Ngoài ra, trên người hắn còn có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ.

Vết đao vết kiếm, có mới có cũ.

Từ những vết thương này có thể thấy hắn thường xuyên sống trong cảnh c.h.é.m giết.