Lý Kinh Tuyết lại nhìn tay hắn.
Ngón tay phải có vết chai mỏng do thường xuyên cầm bút.
Lòng bàn tay trái lại có lớp chai dày.
Nàng rất quen thuộc với loại vết chai này.
Trước đây lòng bàn tay phải của nàng cũng như thế.
Đó là dấu vết do nhiều năm vung kiếm mà thành.
Lý Kinh Tuyết tỉ mỉ kiểm tra một lượt, tìm được vết thương trên người hắn.
Trên lưng là những vết trầy xước đẫm máu.
Ngoài một hai vết xước hơi sâu ra thì không có thương tích nghiêm trọng nào.
Nhìn thì đáng sợ, nhưng không phải chí mạng.
Hũ cao cầm m.á.u vừa mới nấu xong hôm nay có thể dùng được rồi.
Lý Kinh Tuyết nhờ A Chiêu đi lấy nước, xé một mảnh vải từ áo của nam nhân kia.
Nàng nhúng nước lau sạch vết thương rồi bôi thuốc lên.
“A nương, cha có c.h.ế.t không?”
A Chiêu nhìn nam nhân đang nằm sấp, lưng đắp một lớp thuốc đen dày hỏi.
“Đừng lo, chỉ là vết thương nhẹ thôi, không c.h.ế.t đâu.”
Lý Kinh Tuyết an ủi nhi nữ.
A Chiêu thở phào:
“Vậy thì tốt.”
“Vo ve~~~”
A Chiêu nhíu mày nhìn quanh:
“Có muỗi.”
Cô ghét muỗi nhất.
Lý Kinh Tuyết cũng nghe thấy tiếng vo ve ấy.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, đi đến góc nhà.
Cúi đầu nhìn thấy thanh linh kiếm mà A Chiêu tiện tay ném vào giỏ đang rung động, tiếng vo ve là từ nó phát ra.
A Chiêu tò mò nhìn thanh linh kiếm, đôi mắt đen trắng rõ ràng lóe lên vẻ nghi hoặc:
“Tiểu Hắc làm gì thế?”
Bởi chuôi kiếm màu đen nên A Chiêu đặt tên nó là Tiểu Hắc.
Mấy ngày nay cô dùng Tiểu Hắc chặt thuốc, chặt củi, rất gọn gàng, thậm chí còn dùng để làm thịt cá.
A Chiêu thấy Tiểu Hắc rất sắc bén, dùng rất tốt.
Tiểu Hắc từ khi biết không chống lại được A Chiêu thì vẫn luôn im lặn.
Bình thường không dùng đến nó, A Chiêu cũng hay quên.
Nếu không phải nó phát ra động tĩnh thì cũng chẳng ai để ý.
Lý Kinh Tuyết nhìn Tiểu Hắc đột nhiên động đậy, chợt lóe lên một ý.
Nàng bảo A Chiêu:
“A Chiêu, mang Tiểu Hắc lại gần cha con.”
Nghe nàng nói xong, Tiểu Hắc bỗng im lặng một thoáng.
Rồi nó rung mạnh hơn, như thể đang tán thành lời nàng.
A Chiêu tuy không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời nương.
Tiểu Hắc vô cùng phối hợp, trước khi A Chiêu nắm lấy nó, nó trở nên yên tĩnh.
A Chiêu cầm lấy, ánh mắt hiện lên chút nghi ngờ, cô lắc lắc Tiểu Hắc nói:
“Ô, Tiểu Hắc trở nên nhẹ hều.”
Tiểu Hắc vo ve hai tiếng, như đang thúc giục điều gì đó.
A Chiêu vỗ vỗ nó:
“Ngươi không được kêu vo ve như muỗi nữa, đáng ghét lắm.”
Tiểu Hắc: …
Nó tức giận phát ra tiếng vo ve dữ dội hơn.
A Chiêu thở dài nói với nương và Tiểu Bạch:
“Haiz, xem ra Tiểu Hắc vẫn không biết nói, chỉ biết học muỗi kêu.”
Tiểu Bạch phì cười, cười đến sắp ngạt.
Tiểu Hắc:
Tức c.h.ế.t kiếm rồi!
A Chiêu đặt Tiểu Hắc bên cạnh cha mình, nó lập tức yên lặng.
A Chiêu nhìn Tiểu Hắc rồi lại nhìn cha, cuối cùng nhìn sang nương.
Lý Kinh Tuyết thấy cảnh này, khẳng định suy đoán trong lòng, nàng bảo con:
“Tiểu Hắc chắc là linh kiếm của cha con.”
“Linh kiếm của cha?”
“Ừ, cha con chắc là một kiếm tu.”
“Tiện… tiện tu?”
A Chiêu hoảng hốt, bá mẫu hay mắng cô là tiện nha đầu mà, sao cha lại làm tiện tu?
“Không, là kiếm tu, lấy kiếm làm đạo, tu luyện bằng kiếm nên gọi là kiếm tu.”
Lý Kinh Tuyết nhớ lại lúc nãy bắt mạch cho hắn, mày hơi nhíu lại:
“Nhưng kinh mạch hắn chẳng có chút linh lực nào, như người phàm vậy.”
Thông minh như A Chiêu lập tức phản ứng:
Thì ra là kiếm tu, không phải tiện tu.
Lý Kinh Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đen kịt, nghĩ:
Người này chắc cũng rơi xuống từ Vực Diệt Tiên, chỉ không biết là tự nhảy hay bị đẩy xuống.
Nghĩ vậy, nàng lục soát quần áo của hắn, phát hiện không có thứ gì chứng minh thân phận.
Nhưng nhìn chất liệu áo hắn.
Lụa giao nhân đắt đỏ, cùng với việc hắn sở hữu một thanh linh kiếm có linh trí, hắn không phải kẻ tầm thường.
Sáng hôm sau.
A Chiêu đang cầm chổi quét nhà, đột nhiên cảm giác có người nhìn mình.
Cô quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu.
A Chiêu sững người, nhận ra đó là mắt cha mình, vui mừng gọi:
“Cha, cha tỉnh rồi!”
Nam nhân cởi trần nửa người ngồi dưới đất.
Hắn nhìn A Chiêu nở nụ cười tà ác, khóe miệng nhếch lên, phát ra tiếng cười quái dị:
“Khì khì…”
A Chiêu cầm chổi:
Cha hình như bị ngốc rồi.
“Khì khì...”
Trên gương mặt tuấn tú của hắn nở nụ cười ngông cuồng.
Đôi mắt đỏ vừa cuồng vọng, vừa khinh miệt, lại đầy đắc ý, nhìn chằm chằm A Chiêu.
“Khì khì, làn da non nớt… thịt của đứa nhỏ mấy tuổi chắc mềm lắm, cắn một cái chắc sẽ rất đã.”
A Chiêu hoảng hồn, cha cô không chỉ hóa ngốc mà còn muốn ăn thịt trẻ con.
“A nương!”
A Chiêu vừa hét vừa chạy ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vù~”
Một luồng gió từ sau đầu ập đến, thân thể A Chiêu phản ứng nhanh hơn đầu óc, cô nhào sang một bên.
Nam nhân cởi trần không tóm được A Chiêu, cũng không kịp dừng lại.
“Rầm” một tiếng.
Hắn đ.â.m vào túp lều tranh, phá nát lớp rơm che mưa, tạo ra một lỗ hình người thật to.
Hắn đ.â.m ra ngoài, chân trượt, ngã sõng soài.
Lý Kinh Tuyết đang ngoài sân xử lý Nguyệt Kiến Thảo và các loại dược liệu khác.
Nghe nhi nữ kêu, nàng cũng cảm thấy có luồn gió lướt qua.
Vừa rồi có thứ gì vụt qua vậy?
A Chiêu tay chân bò dậy, nhìn lỗ thủng hình người trên tường, tức giận la lên:
“A nương! Cha phá nhà mình rồi!”
Cô chạy về túp lều, đến trước mặt a nương, chỉ vào cái lỗ:
“A nương nhìn đi, a cha phá nhà rồi!”
Lý Kinh Tuyết nhìn cái lỗ thủng hình người.
Ánh mắt rơi xuống nam nhân đang ngã sõng soài, thầm nghĩ:
Chúng ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi lại phá nhà chúng ta?
Ngôi nhà vốn đã cũ nát, hai mẫu tử nàng mấy bữa nay cố công sửa chữa, mới tạm xem được.
Thế mà hắn vừa tỉnh dậy đã phá một lỗ to?
Thật bực mình.
Lý Kinh Tuyết bước đến, phát hiện nam nhân nhắm chặt mắt, lại ngất.
Nàng: …
“Ủa, sao cha lại ngủ nữa rồi?”
A Chiêu bĩu môi.
“Gây họa xong là ngủ, đúng là con heo lười.”
“Trước tiên đưa hắn vào nhà đã.”
Lý Kinh Tuyết thở dài, chẳng lẽ để người ta nằm mãi dưới đất.
“Không được!”
A Chiêu nghe xong lập tức lắc đầu.
Phản ứng ấy làm Lý Kinh Tuyết hơi ngạc nhiên:
“Sao vậy?”
A Chiêu lại không muốn cho hắn vào nhà?
“A nương, cha hình như hóa ngốc rồi.
Lúc nãy tỉnh dậy, mắt đỏ lòm, còn cười quái dị nữa.”
A Chiêu hít một hơi, bắt chước dáng vẻ cha vừa nãy, nở nụ cười tà ác, còn phát ra tiếng cười “khì khì”.
Lý Kinh Tuyết nhìn nhi nữ gắng gượng làm mặt tà dị, khóe miệng giật giật, nàng xoa đầu con:
“Để ta xem.”
Đôi mắt đỏ sao?
Lý Kinh Tuyết ngồi xuống, nắm tay nam nhân bắt mạch.
Bất ngờ phát hiện kinh mạch vốn yên ổn không có linh lực giờ lại trở nên bạo loạn, gan hỏa cực vượng.
Nàng không hiểu sao một người hôn mê lâu như vậy lại nổi giận đến thế.
Khi Lý Kinh Tuyết nhíu mày tiếp tục bắt mạch, hàng mi dày của hắn run lên, hắn mở mắt.
A Chiêu lập tức trốn sau lưng nương, ló đầu nhỏ ra:
“A nương, cha tỉnh rồi.”
Lý Kinh Tuyết chạm phải một đôi mắt đen như mực.
Chủ nhân của nó thấy hai mẫu tử trước mặt hơi sững lại, mạch đập dần ổn định.
Nàng buông tay hỏi:
“Ngươi tỉnh rồi?
Cảm thấy thế nào?”
Nàng xinh đẹp, mày mắt mang nét ôn hòa, khí chất khiến người khác yên lòng.
Nam nhân chống một tay ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, tay kia xoa sau đầu nói:
“Đầu hơi đau.”
Lý Kinh Tuyết biết phía sau đầu hắn có một cục u to.
Nhưng không biết nó hình thành thế nào, nàng nói:
“Ngươi rơi từ vách núi xuống, chắc va vào đầu, đau là chuyện bình thường.”
Hắn xoa cục u sau đầu:
“Cục này chắc không phải do ngã từ vách núi.”
Lý Kinh Tuyết nhướn mày:
“Hửm?”
Nói chắc vậy sao?
Hắn cười khổ:
“Thật ra mấy hôm trước ta bị mắc trên một cây tùng mọc ở vách núi.”
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy gió rít rát mặt.
Mở mắt ra thấy mình treo lơ lửng giữa vách núi sâu vạn trượng.
Phía trên có một cây tùng to bằng cánh tay, một nhánh cây vắt ngang móc vào vạt áo hắn, khiến hắn treo lửng lơ.
Hắn nhìn xuống dưới, vực sâu không thấy đáy, nhìn lên chỉ thấy vách đá đen kịt với một cây tùng, đầu óc trống rỗng.
Thật sự là trống rỗng, hắn không nhớ gì hết, tên họ là gì, vì sao lại treo lơ lửng nơi đó.
Treo lơ lửng, hắn không muốn chết, liền nhích người, nắm cành cây, trèo lên thân cây tùng to bằng cánh tay.
Nhưng chưa kịp ngồi vững thì nghe “rắc” một tiếng.
Thân cây tùng nứt từ gốc.
Lý Kinh Tuyết nghe đến đây đã hiểu:
“Thế nên ngươi rơi xuống?”
“Không.”
Hắn lắc đầu.
“Lúc ấy nó chỉ nứt, chưa gãy hẳn, nên ta ngồi im ba ngày.”
A Chiêu lập tức nói:
“Con biết rồi, người ngồi đó ba ngày, rồi cây gãy.”
“Không.”
Hắn lại lắc đầu.
“Cây không gãy.”
A Chiêu tò mò:
“Vậy sao người lại rơi?”
Hắn cười:
“Ta ngồi ba ngày, thấy cây rất chắc, không dễ gãy.
Nhưng mấy ngày không ăn, bụng đói, nên ta tự nhảy xuống.
Nghĩ rằng thà c.h.ế.t sảng khoái còn hơn c.h.ế.t đói, nên ta cắn răng nhảy.”
A Chiêu: …
Lý Kinh Tuyết: …
Tiểu Bạch: …
Hắn dường như không nhận ra sự im lặng của ba người, tiếp tục:
“Không ngờ ta không chết, còn có thêm một đứa nhi nữ, dù ta nghĩ chắc mình không có nhi nữ.”
A Chiêu định nói gì đó thì nghe “ục!!!” một tiếng rất lớn.
Cô: ???
Hắn sờ bụng lép kẹp, cười ngượng:
“Có gì ăn không?
Ta hơi đói.”