A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 28: Đột nhiên có một cô nhi nữ?



A Chiêu dọn dẹp xong thì nấu bữa trưa.

Cô biết cảm giác đói rất khó chịu, thấy hắn đói bụng liền bảo hắn ăn trước.

 

 

Nam nhân ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên đất.

Một tay cầm bát làm từ vỏ trai sông, một tay cầm đũa bằng cành cây.

Dù bụng réo ầm ầm, động tác ăn uống của hắn vẫn thong thả, tao nhã, không nhanh không chậm.

A Chiêu chưa từng thấy ai ăn cơm như vậy, cảm thấy cử chỉ của hắn có nét đẹp khó nói nên lời.

 

 

Trong lúc cô bận nấu nướng, nam nhân đã ăn liền năm bát cơm.

Lại thêm con cá sông lớn mà A Chiêu kho, hắn ăn sạch đến mức xương cá chẳng còn một chút thịt nào.

Hắn đặt bát đũa xuống, không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn màu chàm, lau khóe miệng rồi mỉm cười cảm ơn:

“Cảm ơn, ta no rồi.”

 

 

A Chiêu nhìn cái hũ trống rỗng.

Lại nhìn chiếc mâm gỗ chỉ còn lại xương cá.

Cuối cùng nhìn sang nam nhân đang mỉm cười trước mặt, mắt cô trợn tròn:

Hết rồi, thật sự hết sạch rồi.

 

 

Con cá đó vốn có thể đủ cho cô và nương ăn cả ngày mà.

Xong rồi, “cha” gì mà ăn khỏe thế này?

 

 

Tiểu Bạch cũng để ý đến đống xương cá sạch trơn, lập tức xù lông:

“Ngươi ăn hết rồi à?

Sao không chừa cho bọn ta miếng nào?”

 

 

Nghe tiếng nó gầm gừ, nam nhân hơi ngẩn ra.

Hắn nhìn Tiểu Bạch xù lông, rồi lại nhìn A Chiêu đang sững sờ.

Không bỏ qua ánh mắt rõ ràng mang ý “hôm nay không còn đồ ăn nữa” của cô.

 

 

“Xin lỗi.”

Hắn áy náy nói. 

“Ta tưởng tất cả đều là phần của ta, nên ăn hết rồi.”

 

 

A Chiêu phồng má, nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu.

Bỗng thấy nuôi gia đình thật khó khăn, cô bất lực thở dài:

“Con lại đi bắt thêm cá về vậy.”

 

 

Nam nhân:

“Xin lỗi, hay là… ta đi cùng nhé?”

 

 

Vừa nói, hắn đứng lên định đi bắt cá với cô, nhưng A Chiêu giơ tay ngăn lại:

“Không được.”

 

 

Sắc mặt cô nghiêm túc:

“Cha đang bị thương, đừng làm việc, hãy dưỡng thương cho tốt.”

 

 

Nam nhân kia:

“Ta không sao đâu.”

 

 

“Dù sao cũng phải dưỡng thương đàng hoàng.”

A Chiêu đeo cái giỏ tre nhỏ lên lưng, nhìn a nương rồi lại nhìn “cha”:

“Hai người ở nhà ngoan ngoãn, con sẽ về sớm.”

 

 

Lý Kinh Tuyết dịu giọng đáp:

“Ừ, A Chiêu nhớ cẩn thận, chú ý an toàn.”

 

 

“Vâng~”

A Chiêu ngọt ngào đáp, rồi quay đầu nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh.

 

 

Hắn đối diện đôi mắt đen láy tròn xoe của tiểu cô nương, theo bản năng nói:

“Ta sẽ ngoan ngoãn.”

 

 

A Chiêu hài lòng gật đầu:

“Ngoan lắm!”

 

 

Hắn vẫn muốn đi cùng A Chiêu bắt cá, tự thấy vết thương chẳng đáng gì, nhưng Lý Kinh Tuyết ngăn lại:

“Đạo hữu, xin dừng bước, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

 

 

Nghe vậy, hắn dừng chân.

A Chiêu dắt Tiểu Bạch rời đi, hai người nhìn theo bóng cô xa dần.

 

 

Khi tiểu cô nương đã đi khuất, nam nhân lên tiếng:

“Đạo hữu, nhi nữ ngươi từ trước đến giờ… luôn chín chắn như vậy sao?”

 

 

“Quả thật A Chiêu đáng tin hơn nhiều người khác.”

Nhắc đến nhi nữ, Lý Kinh Tuyết đầy tự hào, rồi chợt nói:

“Nó cũng là nhi nữ của ngươi.”

 

 

Nhi nữ đã muốn hắn làm cha, thì bắt đầu từ hôm nay, hắn chính là cha của cô bé.

 

 

“...Ngươi chắc ta là cha đứa trẻ?”

Hắn ngập ngừng hỏi.

 

 

Lý Kinh Tuyết:

“Sao? Ngươi không tin?”

 

 

“Thật xấu hổ.”

Trên gương mặt tuấn tú của hắn lộ chút áy náy,

“Ta tuy mất trí nhớ, nhưng ngay cả khi đã quên hết, tiềm thức ta vẫn luôn nói rằng ta không có thê tử.”

 

 

Lý Kinh Tuyết thầm nghĩ:

Quả nhiên không phải người thường, nhạy bén thật.

 

 

Nàng nhìn hắn không biểu cảm.

Còn hắn vẫn mỉm cười nhẹ, dù mất trí nhớ cũng không chút hoảng loạn.

Nếu hắn không nói mình mất trí, e là nàng cũng chẳng nhận ra.

 

 

“Nhi nữ ta từ trước đến giờ chưa từng có cha.”

Lý Kinh Tuyết thở dài,

“Hai mẩu tử ta vốn không hòa thuận với dân làng.

Mấy hôm trước xảy ra xung đột.

Ta bị thương hôn mê.

Nó rất áy náy vì không bảo vệ được ta, nên mới khao khát có một người cha.”

 

 

“Nó nghĩ nếu có cha, cha sẽ bảo vệ nó, bảo vệ cả ta.”

Lý Kinh Tuyết khẽ cười chua chát.

“Ta làm nương thật thất bại.”

 

 

Từng bị đạo lữ phản bội ở tông môn, bị nhi tử chán ghét.

Giờ rơi xuống vách đá lại khiến nhi nữ phải lo lắng thế này.

 

 

Thấy nét buồn nơi mắt nàng, hắn do dự rồi an ủi:

“Đạo hữu, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Nếu ngươi làm nương thất bại, nhi nữ ngươi sẽ không thân thiết với ngươi như vậy.

Ngươi chắc chắn là a nương tốt.”

 

 

“Dù nương có tốt cũng không làm cha được.”

Lý Kinh Tuyết nói rồi khẽ lấy tay che mắt, giả vờ lau giọt lệ không tồn tại.

 

 

Nam nhân: “...”

 

 

Lý Kinh Tuyết khẽ thì thầm:

“Nhi nữ ta, A Chiêu là đứa trẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn.

Là đứa trẻ mà người khác cầu cũng không được.

Nó lại còn tốt bụng, cứu người, chỉ có một mong ước nho nhỏ:

Có một người cha…”

 

 

 

Giọng nàng không lớn, nhưng hắn ngồi cạnh nghe rõ mồn một, hắn hỏi:

“...Ngươi không sợ ta là kẻ xấu sao?

Ta thấy hai mẫu tử ngươi quá đơn thuần rồi.

Tùy tiện nhặt một nam nhân bên đường về nhà, lại còn muốn hắn làm chủ nhà này.

Lỡ như hắn là kẻ xấu, có khi mất cả mạng.”

 

 

Lý Kinh Tuyết khẽ hé tay, để lộ đôi mắt đen sáng như mực:

“Ngươi là kẻ xấu sao?”

 

 

Tiểu Bạch đã nói rồi, nam nhân này sẽ là cha của A Chiêu, Tiểu Bạch chưa bao giờ nói sai.

 

 

Nam nhân: “...”

Hắn im lặng một lúc rồi nói:

“Chắc ta… không phải kẻ xấu đâu.”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Kinh Tuyết buông tay:

“Vậy thì tốt.

Nhi nữ ta xem như ân nhân cứu mạng ngươi.

Giờ đây có cơ hội để ngươi báo đáp, ta nghĩ ngươi không nên bỏ lỡ.”

 

 

Hắn do dự:

“Nhưng ta chẳng nhớ gì cả.”

 

 

“Không nhớ thì thôi.”

Lý Kinh Tuyết phẩy tay:

“Giờ ngươi không phải vẫn đi được, ăn được, tự lo được sao?”

 

 

Hắn:

Nói cũng có lý.

 

 

“Hơn nữa...”

Lý Kinh Tuyết nói tiếp,

“Ngươi mất trí, lại đầy thương tích, định đi đâu?

Ở lại đây báo đáp, tiện thể dưỡng thương là lựa chọn tốt nhất.”

 

 

Hắn chần chừ một lúc.

Đối phương đã nói thế, nếu hắn không đồng ý thì có hơi không hiểu chuyện, bèn khẽ nói:

“Vậy… phiền ngươi rồi?”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghe vậy, khóe mắt cong cong:

“Không phiền, đều là người một nhà cả.”

 

 

“À đúng rồi, ta tên là Lý Kinh Tuyết.”

Nàng chợt nhớ ra, tự giới thiệu.

 

 

“Diệp…”

Hắn vô thức đáp, vừa thốt chữ đầu liền khựng lại.

 

 

Diệp?

Thì ra họ mình là Diệp, nhưng tên đầy đủ là gì?

 

 

Hắn ngước nhìn bầu trời xanh xa xa, gió nhẹ lướt qua, lá cây gần đó xào xạc, chợt lóe lên trong đầu:

“Diệp Phong, từ hôm nay ta gọi là Diệp Phong.”

 

 

Lý Kinh Tuyết khẽ gật đầu, xem như hai người đạt thành đồng thuận, nàng hỏi:

“Diệp đạo hữu, thương thế của ngươi sao rồi?”

 

 

Diệp Phong cử động gân cốt:

“Vết trầy sau lưng không đáng ngại.”

 

 

“Vậy thì tốt!”

Lý Kinh Tuyết chỉ vào lỗ thủng hình người trên mái nhà tranh:

“Ngươi vá cái lỗ ngươi làm thủng kia trước đi.”

 

 

Diệp Phong nhìn theo hướng nàng chỉ.

Thấy căn nhà tranh rách nát, gió thổi qua như sắp đổ, hắn hơi do dự:

“Căn nhà này là…?”

 

 

“Chỗ ta và A Chiêu ở.”

 

 

“...”

Diệp Phong:

“Xin lỗi.”

Hắn nhìn lỗ thủng hình người, nghiêm túc nói:

“Ta sẽ sửa lại.”

 

 

Nửa canh giờ sau.

Diệp Phong bối rối đứng trước một bãi đổ nát.

Lý Kinh Tuyết nhìn đống hoang tàn hồi lâu, không dời nổi mắt.

 

 

Nàng không hiểu, chỉ quay lưng phơi thuốc một lúc.

Mà người đang vá lỗ thủng kia, Diệp Phong lại biến cả căn nhà thành đống đổ nát bằng cách nào.

 

 

“Lý đạo hữu?”

Giọng hắn vang lên dè dặt.

 

 

Lý Kinh Tuyết quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Phong:

“Diệp đạo hữu, sức ngươi… rất lớn à?”

 

 

Diệp Phong:

“Hình như là vậy.”

Hắn nhìn đống hoang tàn:

“Ta dựng lại nhé?”

 

 

“Thôi khỏi.”

Lý Kinh Tuyết nhắm mắt,

“Cột nhà gãy rồi, phải làm cột mới mới được.”

Nói rồi, nàng nhìn sang Diệp Phong:

“Ngươi đi đốn cây đi.”

 

 

“Hả?”

 

 

Lý Kinh Tuyết giơ tay ước chừng kích thước:

“Chặt cây cỡ này, rồi gọt bỏ cành thừa.”

Nàng nói rồi cúi xuống bới đống đổ nát, lôi ra Tiểu Hắc, chỉ nó:

“Mang nó đi chặt cây.”

 

 

Thanh linh kiếm có linh thức này sắc bén hơn nhiều so với d.a.o đá A Chiêu làm.

Tiểu Hắc nghe vậy liền rung bần bật, như hào hứng lắm.

 

 

Diệp Phong giật mình:

“Thanh kiếm này?”

 

 

“Chắc là linh kiếm của ngươi, cũng do A Chiêu nhặt về, cô bé đặt tên cho nó là Tiểu Hắc.”

Lý Kinh Tuyết nói.

 

 

“…”

 

 

Thấy Diệp Phong im lặng, Lý Kinh Tuyết hỏi:

“Lại sao nữa?”

 

 

Hắn không bỏ qua chữ “lại” trong câu của nàng, cúi đầu nhìn thanh kiếm rung không ngừng, thấy vừa quen vừa lạ:

“Thanh kiếm này trông có vẻ quen, nhưng…”

Hắn giơ hai tay ước lượng:

“Thanh này tầm hai thước, trông như kiếm trẻ con dùng.”

 

 

Lý Kinh Tuyết:

“Là kiếm của ngươi đó.

Lúc trước nó dài quá, A Chiêu cầm không tiện, nên nó tự biến nhỏ.

Tiểu Hắc, biến lại hình dạng ban đầu đi.”

 

 

Tiểu Hắc phát ra tiếng rên ư ử, như khóc.

Lý Kinh Tuyết không hiểu nó nói gì, đang lúc nghi hoặc thì Diệp Phong lên tiếng:

“Hình như nó nói là không có linh lực nên không lớn lại được.”

 

 

Lý Kinh Tuyết lặng người:

“Quả nhiên là kiếm của ngươi, ngươi nghe hiểu nó nói.”

 

 

Tiểu Hắc rung lên liên hồi, dù nàng hay nhi nữ đều chẳng hiểu nó nói gì.

Diệp Phong:

“Ta chỉ lờ mờ đoán được ý nó thôi.”

 

 

Hắn cầm lấy chuôi Tiểu Hắc, nó rung lên một cái đầy phấn khích, rồi yên lặng hẳn.

Hắn khẽ siết tay, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc lạ thường.

Khoảnh khắc đó, hắn chắc chắn thanh kiếm hai thước này đúng là linh kiếm của mình.

 

 

Diệp Phong mang Tiểu Hắc đi tìm cây gỗ thích hợp.

Hắn tới một khu rừng rậm, nhìn quanh một lượt, nhanh chóng chọn được cây to vừa ý.

Hắn nhìn thân cây thô to, lại nhìn thanh kiếm dài hai thước, rộng hai ngón tay.

 

 

Dùng thanh kiếm nhỏ này chặt cây… có hơi khó, nhưng thôi, cứ thử xem.

Hắn nghĩ vậy, vung kiếm.

 

 

“Cạch” một tiếng, lưỡi kiếm bén ngập vào thân cây một chút, Diệp Phong bất ngờ:

Sắc bén thật, có hi vọng chặt được cây làm cột nhà.

Hắn rút kiếm, mắt ánh lên tia nghiêm nghị, tay cầm kiếm vung mạnh.

 

 

“RẦM!”

Kiếm ngắn c.h.é.m xuống, thân cây to đổ ngang, vết cắt nhẵn nhụi.