A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 29: Gặp một con thỏ cuồng bạo



 

Diệp Phong đứng yên tại chỗ, vài ký ức mơ hồ dâng trào từ sâu trong tâm trí hắn.

Bầu trời âm u, thậm chí vằn vện sắc máu.

Âm thanh c.h.é.m g.i.ế.c chói tai vang vọng bên tai.

Từng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hắn không rời.

 

 

“Chủ nhân!”

Một giọng non nớt kéo ý thức Diệp Phong trở lại thực tại.

Hắn đứng trước thân cây bị chặt ngang hông, cúi đầu nhìn thanh đoản kiếm trong tay, lẩm bẩm:

“Vừa rồi… đó là ký ức của ta sao?

Ta là ai?”

Vì sao trong ký ức ấy, những người kia hận hắn đến mức muốn lột da, nuốt sống hắn?

 

 

A Chiêu bên bờ sông không bắt được con cá lớn nào, cô có chút thất vọng.

Tiểu Bạch dùng móng cào cát bên bờ sông, bực bội:

“Đám cá này sao thế? Chúng xem thường bổn tọa à?”

Nó quay vài vòng, rồi ngẩng đầu bảo A Chiêu:

“Chúng ta vào Thiên Bích săn đi.”

 

 

A Chiêu nghĩ đến con yêu thú từng đuổi cô và Tiểu Bạch trước đó, chần chừ:

“Bên trong có yêu thú rất hung dữ.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Không sợ, chúng ta chỉ vào vùng rìa thôi, ở đó sẽ không có yêu thú hung hãn.

Xem có bắt được con mồi nào làm bữa thêm không.”

 

 

A Chiêu nghe vậy cũng hơi động lòng:

“Nếu bắt được một con gà thì tốt quá.”

Như vậy cô có thể nấu canh gà bồi bổ cho cha mẹ.

 

 

Thế là, người và thú cùng tiến vào bức tường trời đen kịt kia.

A Chiêu cẩn thận, không đi sâu mà chỉ loanh quanh bên rìa.

Thỉnh thoảng thấy dược liệu hữu dụng, cô cũng hái bỏ vào chiếc gùi nhỏ trên lưng.

Một người một thú đi gần nửa canh giờ, hái được ít dược thảo và trái cây dại, nhưng không thấy miếng thịt nào!

 

 

Tiểu Bạch bắt đầu sốt ruột:

“Thịt đâu, ta muốn ăn thịt.”

 

 

A Chiêu thở dài:

“Quả nhiên gà rừng khó bắt, chúng ta quay về bắt cá thôi…

Ơ?”

 

 

Nói được nửa câu, cô giẫm phải vật gì cứng ngắc, cảm giác hoàn toàn khác với mặt đất.

Cô dừng bước, chớp chớp mắt.

 

 

Tiểu Bạch:

“Sao thế?”

 

 

“Có gì này.”

A Chiêu nhấc chân ra, nhìn thấy một tảng đá đen sì.

Cô nhìn tảng đá to bằng nắm tay, ngẩng đầu nhìn về bức tường trời đen kịt cách đó không xa, hơi thất vọng:

“Thì ra đá rơi từ tường trời… ta còn tưởng bảo vật gì cơ.”

 

 

Ngay lúc cô thất vọng, ánh mắt Tiểu Bạch nheo lại:

“Khoan đã, hòn đá này có vấn đề.”

Nó đi vòng quanh hòn đá vài vòng, lại dùng móng gẩy gẩy mấy cái.

 

 

A Chiêu tò mò hỏi:

“Sao vậy?”

 

 

“Từ hòn đá này, ta cảm nhận được hướng của lối ra.”

Tiểu Bạch nghiêm túc nói.

 

 

“Lối ra?”

A Chiêu sững sờ:

“Lối ra nào?”

 

 

Tiểu Bạch thấy phản ứng của cô mới sực nhớ.

Cả nó và Lý Kinh Tuyết đều chưa từng nói cho cô bé biết chuyện định rời khỏi nơi này.

Nó nghĩ một lát, cố gắng dùng lời dễ hiểu:

“Chính là lối ra để đưa nương ngươi trở lại thiên giới làm tiên nữ.”

 

 

Đôi mắt A Chiêu lập tức sáng lên:

“Thật sao?”

 

 

“Thật!”

Tiểu Bạch gật đầu:

“Để ta xem, hướng là bên này.”

Nó nhìn quanh, xác định phương hướng rồi đi trước dẫn đường.

 

 

A Chiêu vội vàng chạy lon ton theo sau.

Một người một thú đi nửa canh giờ nữa, Tiểu Bạch dẫn đầu bỗng dừng bước.

 

 

A Chiêu hào hứng hỏi:

“Tìm được lối ra rồi à?”

 

 

Tiểu Bạch chửi thề một câu, bảo cô bé:

“Không có lối ra.”

 

 

A Chiêu:

“Hả?”

 

 

Tiểu Bạch nhìn con đường phía trước, giải thích:

“Mọi vật trên đời đều có manh mối riêng.

Hòn đá ấy chỉ dẫn chúng ta đến đây thôi, còn sau đó thì ta cũng không biết phải đi đâu.”

 

 

A Chiêu ngập ngừng nhìn cây cối rậm rạp trước mặt:

“Vậy chúng ta đi tiếp không?”

 

 

“Không.”

Tiểu Bạch lắc đầu, quan sát bốn phía:

“Hôm nay đến đây thôi, quay về.”

Bất tri bất giác, chúng đã đi khá sâu, nơi này không an toàn.

 

 

A Chiêu có hơi luyến tiếc:

“Thật không tiếp tục tìm sao?”

Nếu tìm được lối ra, nương cô có thể trở lại thiên giới làm tiên nữ.

 

 

“Nơi này rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện yêu thú hung ác ăn thịt trẻ con.”

Tiểu Bạch nghiêm giọng.

 

 

Nghe vậy, A Chiêu không dám nhiều lời:

“Vậy chúng ta về.”

 

 

Ngay lúc đó, bụi rậm phía trước vang lên tiếng sột soạt.

A Chiêu và Tiểu Bạch nhìn nhau, cả hai không dám hé răng, sợ yêu thú dữ nhảy ra nuốt chửng bọn họ.

 

 

“Xoạt!”

Bụi cỏ cao ngang người lay động, một bóng trắng phóng ra.

 

 

Tiểu Bạch ôm chặt A Chiêu, hét thất thanh:

“Á á á, đừng ăn ta, ta không ngon đâu, đứa nhỏ này cũng không ngon!!!”

 

 

A Chiêu chưa kịp nhìn rõ con gì, cũng bị Tiểu Bạch làm căng thẳng:

“Đừng… đừng lại đây, ta đánh c.h.ế.t ngươi đấy!”

 

 

Một lúc lâu, không có động tĩnh gì.

A Chiêu và Tiểu Bạch dần bình tĩnh, nhìn nhau, rồi nhìn về phía bóng trắng kia.

Là một con thỏ xám to cỡ Tiểu Bạch.

 

 

Thỏ xám ngồi chồm hổm trước mặt hai đứa, miệng nhai cỏ dại.

Đôi mắt tròn vo ngơ ngác nhìn hai kẻ xa lạ, dáng vẻ lông lá mềm mại, trông chẳng hại ai.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mắt A Chiêu sáng rỡ:

“Là thỏ!”

 

 

Thịt thỏ hầm ngon lắm!

Nghĩ đến hương vị thơm lừng ấy, cô bất giác nuốt nước bọt.

 

 

Cô định bước lên bắt thỏ, nhưng Tiểu Bạch giơ móng ngăn lại:

“Bắt thỏ chuyện nhỏ thế này để bổn tọa lo.”

Nói rồi, nó nhảy khỏi lòng A Chiêu, từng bước tiến về phía thỏ xám:

“Nhóc con, dám hù bổn tọa hả, xem ta thu phục ngươi thế nào.”

 

 

Nói xong, nó giơ chân trước vỗ mạnh lên đầu thỏ.

Thỏ xám bị đập ngẩn người, cỏ trong miệng cũng ngừng nhai, ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch.

 

 

Tiểu Bạch hừ lạnh:

“Đỡ một chưởng của bổn tọa mà vẫn không sao, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh.”

 

 

Phía sau, A Chiêu lẩm bẩm:

“Chẳng phải là ngươi yếu quá sao?”

Nếu là cô, một đ.ấ.m đã hạ gục rồi.

 

 

Tiểu Bạch bực bội bị cô chọc quê, trừng mắt:

“Ngươi biết gì, vừa nãy bổn tọa chỉ dùng ba phần sức, giờ mới nghiêm túc đây.”

Nó nói rồi múa loạn hai chân trước, múa xong còn đắc ý nhìn A Chiêu:

“Sao, sợ rồi chứ?”

Sắc mặt A Chiêu không tốt, Tiểu Bạch càng đắc ý, tưởng dọa được cô bé.

 

 

Giọng A Chiêu run run:

“Tiểu… Tiểu Bạch, thỏ… thỏ kìa…”

 

 

Tiểu Bạch thờ ơ quay lại nhìn, vừa thấy rõ liền hét thất thanh:

“Thỏ làm sao…

Á!!!”

 

 

Con thỏ kia đã biến dạng, không còn vẻ hiền lành nữa.

Thân hình nó phình to, cao gần bằng A Chiêu.

Bốn chân toàn cơ bắp cuồn cuộn, cặp răng cửa sáng lạnh, đôi mắt đỏ ngầu như máu, gầm gừ giận dữ:

“Gừ!!!”

Thỏ cuồng bạo gầm xong liền há mõm lao về phía Tiểu Bạch.

 

 

Tiểu Bạch hét chói tai:

“A!!!”

 

 

A Chiêu lập tức túm gáy nó kéo lùi lại, tránh được cú vồ của thỏ.

Thỏ cuồng bạo nhai không thấy thứ gì trong miệng, sững lại một chút rồi gầm lên.

Nhìn thấy A Chiêu đang xách Tiểu Bạch chạy xa.

 

 

“Gừ!”

Thỏ gầm vang, đuổi theo.

 

 

Tiểu Bạch bị xách lủng lẳng la lớn:

“A Chiêu, A Chiêu, nó đuổi đến rồi, chạy mau!”

A Chiêu ngoái lại nhìn, tiếp tục chạy thục mạng.

 

 

"Bịch! Bịch! Bịch!"

Mỗi lần thỏ cuồng bạo nhảy, mặt đất đều rung chuyển.

 

 

Tiểu Bạch:

“Nó đuổi kịp rồi!”

 

 

Thỏ há miệng cắn, rách một góc áo A Chiêu.

Tiểu Bạch hét ầm lên, A Chiêu không thèm ngoái lại, tiếp tục chạy.

Tiểu Bạch vẫn la hét, A Chiêu chịu hết nổi:

“Tiểu Bạch, ngươi ồn quá, tai ta đau rồi.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Ta cũng không muốn, nó đáng sợ quá.”

 

 

A Chiêu:

“Ngươi không phải thần thú sao, lại sợ một con thỏ, thật mất mặt.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Còn không phải tại ngươi sao, ngươi mạnh ta mới mạnh được.”

 

 

A Chiêu:

“A, không thể chỉ dựa vào ta, ngươi cũng phải tự cố gắng chứ.”

 

 

"Bịch! Bịch! Bịch!"

Tiếng bước chân càng gần.

 

 

A Chiêu ngoái nhìn, thấy con thỏ đôi mắt đỏ ngầu, mặt mũi dữ tợn, cô lẩm bẩm:

“Thỏ giờ chẳng dễ thương chút nào.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Nhìn phía trước, nhìn phía trước!”

 

 

A Chiêu quay đầu, phía trước xuất hiện một cây đại thụ chắn đường.

Sắp đ.â.m vào mà không thắng kịp, cô lập tức nhào sang bên, lăn vài vòng mới dừng lại.

 

 

“Bốp!”

Thỏ cuồng bạo không may mắn như cô.

Nó đang lao như điên, cũng không thắng kịp.

 A Chiêu né gấp, nó đ.â.m thẳng vào thân cây to ấy.

 

 

“Rầm!”

Cây to đến người trưởng thành ôm mới vừa phát ra tiếng nổ, rung chuyển làm lá rơi đầy.

A Chiêu chống tay đứng dậy, không kịp nhìn lại, túm lấy chân sau Tiểu Bạch rồi chạy tiếp.

 

 

Chạy được một đoạn, không nghe động tĩnh, cô trốn sau gốc cây, khẽ hỏi:

“Hình như con thỏ đáng sợ ấy biến mất rồi.”

 

 

Tiểu Bạch bị cô dốc ngược, tỉnh táo lại:

“Nó không đuổi theo à?”

 

 

A Chiêu len lén ló đầu, nhìn về phía cũ, không thấy bóng dáng thỏ.

Tiểu Bạch bám áo cô trèo lên, cũng ló đầu:

“Hình như nó đ.â.m vào cây rồi, chẳng lẽ bị ngất?”

 

 

A Chiêu nhìn nó, đôi mắt đen láy khiến Tiểu Bạch rùng mình.

Nó nhận ra ánh nhìn háo hức trong mắt cô bé, vội nói:

“Ta chỉ đoán thôi, chưa chắc nó ngất đâu.”

 

 

A Chiêu nói:

“Thịt thỏ hầm ngon lắm, thơm hơn canh cá cả trăm lần.”

 

 

Nghe cô nói, Tiểu Bạch cũng hơi động lòng:

“Vậy chúng ta đi xem thử, thấy không ổn thì chạy.”

 

 

A Chiêu gật đầu thật mạnh.

Một người một thú rón rén quay lại, vừa đi vừa né tránh.

Sợ thỏ cuồng bạo bất ngờ nhảy ra nuốt chửng cả hai.

Họ đến sau gốc cây lớn, A Chiêu ló đầu, Tiểu Bạch cũng thò ra.

Hai đứa thấy con thỏ xám nằm bất động trước gốc cây.

 

 

A Chiêu khẽ hỏi:

“Ngất rồi à?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Hình như vậy.”

 

 

A Chiêu nhặt cục đất nhỏ, ném lên người thỏ.

Cục đất rơi lên lớp lông dày, không phát ra tiếng động nào.