A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 35: Mấu chốt là người luyện đan



Diệp Phong uống xong thuốc, cảm giác toàn thân tràn đầy sức lực, liền cầm Tiểu Hắc tiếp tục đi chặt cây.

Vết thương của Lý Kinh Tuyết dưỡng mấy hôm, thêm vào đó là uống nước thuốc Hồi Xuân Đan, thấy khá hơn nhiều.

 

 

Nàng nhìn đống dược liệu trước mắt.

Lâu ngày không luyện đan, trong lòng hơi ngứa ngáy, liền quyết định thử luyện một mẻ đan dược.

Nhưng mà…

 

 

Một lúc sau, Lý Kinh Tuyết nhìn nồi thuốc Hồi Xuân Đan đen kịt trước mắt, không hề có chút hiệu quả nào, trầm mặc.

Vì sao lại luyện không thành?

Nàng quay sang nhìn nhi nữ bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi dịu giọng bảo con luyện lại một lần cho nàng xem.

 

 

A Chiêu đương nhiên không từ chối yêu cầu của nương.

Cô bắt đầu làm theo các bước trước đó:

Nhóm lửa, bỏ dược liệu, từng món từng món bỏ vào, cách một lúc lại thêm một hai loại dược liệu khác.

 

Lý Kinh Tuyết nhìn thời điểm cùng cách con thêm dược liệu, càng xem càng thấy kinh ngạc.

Với tư cách một đan tu, nàng nhìn ra rõ ràng thời điểm A Chiêu bỏ dược liệu vào cái nồi vỡ ấy.

Trông thì như tùy ý, thực ra đúng là… tùy ý thật.

 

 

A Chiêu bỏ hết dược liệu vào, lấy vài khúc củi ra, giảm lửa, bắt đầu chậm rãi nấu.

Vừa nấu vừa cầm gậy khuấy liên tục.

Khuấy a khuấy, khuấy a khuấy.

 

 

Một nén nhang trôi qua, mùi thuốc nhè nhẹ lan ra.

A Chiêu cầm que khuấy, ngắm nghía kỹ rồi nhìn cái nồi, nói với nương:

“Xong rồi đó.”

 

 

Lý Kinh Tuyết: …

Toàn bộ quá trình, bình thường không có gì đặc biệt.

Thậm chí không có một tia d.a.o động linh khí nào, thế mà nước thuốc Hồi Xuân Đan lại luyện thành được?

Thấy nhi nữ làm nhẹ nhàng như vậy, nàng quyết định thử lại một lần nữa.

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn nồi dược liệu cháy khét trước mắt, trầm mặc.

Lại hỏng rồi.

 

 

A Chiêu vội an ủi:

“Không sao đâu, a nương, con cũng thất bại nhiều lần mới thành công đó.”

 

 

Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng, nhảy lên nói:

“Để ta thử!”

 

 

Chuyện đơn giản thế này, nó đường đường là thần thú, chắc chắn cũng làm được.

Lý Kinh Tuyết giúp nó đổ nồi thuốc hỏng.

Tiểu Bạch linh hoạt dùng hai chân trước, miệng ngậm que khuấy, bỏ dược liệu, khuấy đều.

 

 

Qua nửa canh giờ.

Tiểu Bạch nhìn nồi dược liệu cháy khét, đắng chát, im lặng.

 

 

A Chiêu tiếp tục an ủi:

“Tiểu Bạch, đừng nản, luyện thêm vài lần sẽ được thôi.”

 

 

Tiểu Bạch bỏ cuộc:

“Hừ, bổn tọa là thần thú, không cần học luyện đan.”

 

 

Lý Kinh Tuyết vẫn tiếp tục thử, nhưng thử liên tiếp mấy lần, lần nào cũng thất bại.

Tiểu Bạch không nhịn được hỏi:

“Ngươi thật sự là đan tu sao?”

 

 

Lý Kinh Tuyết:

“Là đan tu.”

 

 

Tiểu Bạch lại hỏi:

“Vậy thiên phú của ngươi thế nào?”

 

 

Chẳng lẽ là hạng gà mờ, ngay cả một tiểu nha đầu cũng không bằng?

Lý Kinh Tuyết hơi do dự:

“Sư phụ ta nói, ta là một mầm non luyện đan hiếm thấy, các sư huynh sư tỷ đều không bằng ta.”

 

 

Tiểu Bạch:

“… Sư phụ ngươi chắc không lừa ngươi đó chứ?”

 

 

Lý Kinh Tuyết cũng không dám khẳng định:

“Chắc là không đâu.”

 

 

Tiểu Bạch: …

Lý Kinh Tuyết: …

 

 

Thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng Lý Kinh Tuyết và Tiểu Bạch xác định được một chuyện:

Dược liệu không phải là mấu chốt, người luyện đan mới là quan trọng nhất.

 

 

Hoàng hôn buông xuống, A Chiêu vừa ngân nga khúc hát không tên vừa khuấy nồi thuốc.

Tiểu Bạch lông bóng mượt nhưng vô lực nằm bẹp một bên:

“Ta không muốn uống nước thuốc Hồi Xuân Đan nữa.”

 

 

Từ khi biết chỉ có mình là người duy nhất luyện ra đan dược có hiệu quả.

A Chiêu ngày nào cũng tinh thần phấn chấn nấu thuốc.

Ngay cả Tiểu Bạch từng chê vô sức yếu cũng bị cô ép uống một bát.

Bảo phải ngoan ngoãn uống thuốc để sớm hồi phục thực lực.

 

 

Tiểu Bạch sáng uống, trưa uống, đêm lại uống, nó cảm thấy sắp uống đến phát ngán rồi.

 

 

Diệp Phong cũng không muốn uống, nhìn Lý Kinh Tuyết:

“Hay chúng ta nói với A Chiêu một tiếng?”

 

 

“… Thuốc A Chiêu luyện cũng tốt mà.”

Lý Kinh Tuyết trầm ngâm đáp.

 

 

Nàng cũng không muốn uống lắm.

Nhưng mỗi lần ánh mắt long lanh của con nhìn nàng, lời từ chối tới miệng lại nuốt xuống.

Hơn nữa…

 

 

“A Chiêu chịu khó luyện đan cũng là vì chúng ta.”

Lý Kinh Tuyết thở dài. 

“Có tu sĩ còn không có linh thạch để mua đan dược mà ăn đấy.”

 

 

Nàng vẫn chưa khỏi thương tích, Tiểu Bạch thì thiếu sức lực, còn Diệp Phong…

Theo lời A Chiêu nói là do hắn không đủ mạnh nên mới bị kẻ xấu chiếm mất thân thể.

Nên hắn cũng phải uống thuốc nhiều mới được.

 

 

Nghe lời nàng, Tiểu Bạch và Diệp Phong cũng đồng loạt thở dài.

Họ biết A Chiêu nghĩ cho bọn họ, nên thật sự không nỡ nói lời từ chối.

 

 

“Luyện xong rồi~”

Giọng nói mềm mại vui vẻ vang lên, cả ba giật mình.

 

 

A Chiêu vui tươi nhìn nương:

“A nương, con luyện xong rồi, đây~”

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn bát thuốc đưa đến trước mặt, cố gắng nở nụ cười:

“Cảm ơn con, A Chiêu.”

 

 

A Chiêu:

“Không có gì~”

 

 

Cô lại đưa cho Tiểu Bạch một bát, Tiểu Bạch:

“Ta không muốn…”

 

 

Câu còn chưa nói xong, đã cảm nhận ánh mắt của Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong dừng trên người mình.

Tiểu Bạch nuốt nước bọt, đổi giọng:

“Ta rất muốn uống, cảm ơn A Chiêu.”

 

 

A Chiêu càng vui:

“Muốn uống thì uống nhiều vào, hôm nay ta nấu nhiều lắm~”

 

 

Tiểu Bạch:

“… Thật ra a nương ngươi còn chưa khỏi, nên để nàng uống nhiều hơn.”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

A Chiêu ưỡn ngực:

“Yên tâm, phần của a nương ta đã để riêng rồi, nhìn này~”

 

 

Mọi người nhìn theo hướng cô chỉ, thấy một thùng đầy ắp.

Cái thùng này do Lý Kinh Tuyết làm để múc nước, to đến mức có thể để A Chiêu ngồi tắm bên trong.

 

 

Lý Kinh Tuyết:

Tình thương của con thật nặng nề quá.

 

 

Tiểu Bạch nhìn thùng đầy thuốc, quay đầu bật cười phì, ha ha, đáng đời, dám lấy ánh mắt uy h.i.ế.p ta.

Diệp Phong cũng không thoát được, A Chiêu nhét cho hắn một bát.

 

 

A Chiêu chống nạnh, tay kia cầm muỗng khuấy thuốc, nghiêm túc nói với hai người một thú:

“Phải uống hết nhé, như vậy mới không bệnh, mới khỏe mạnh nha~”

 

 

Tiểu Bạch nhịn không được nói:

“Ngươi thì gầy gò thế, ngươi cũng phải uống.”

Không thể chỉ để mỗi bọn họ uống được.

 

 

A Chiêu bưng phần của mình:

“Ta ngày nào cũng uống mà.”

 

 

Nói xong, cô dứt khoát uống cạn bát thuốc đen kịt đắng nghét ấy.

Uống xong, cô tinh thần phấn chấn nhìn cả ba:

“Mau uống đi, thuốc nguội bây giờ~”

 

 

Hai người một thú: …

Đúng là gánh nặng ngọt ngào.

 

 

Tiểu Bạch suy nghĩ rất nhanh.

Thấy cô bé bắt đầu chọn dược liệu cho bữa thuốc tiếp theo, nó bỗng nhớ ra một chuyện:

“A Chiêu, chẳng phải ngươi nói muốn a nương dạy kiếm pháp sao?

Mau, nhanh dạy cô bé luyện kiếm.”

 

 

Như vậy cô bé sẽ không có thời gian nấu thuốc nữa.

A Chiêu vốn rất muốn học kiếm.

Tuy a cha có hơi không đáng tin.

Nhưng lúc hắn vung kiếm chặt ngã cả cây, dáng vẻ ấy thật ngầu, nên cô luôn muốn học.

 

 

Có điều, vì thương tích của a nương chưa khỏi, cô chưa nhắc đến, giờ nghe vậy, cô do dự nhìn nương:

“Thương của a nương?”

 

 

Lý Kinh Tuyết vội nói:

“Thương của ta đã không còn đáng ngại, đang dần hồi phục.

Bây giờ cũng cần vận động một chút để khỏe hơn.”

 

 

Nghe vậy, A Chiêu quan sát kỹ sắc mặt của nàng, thấy tốt hơn trước nhiều, cô ngập ngừng:

“Vậy làm phiền a nương rồi.”

Cô học kiếm, sau này sẽ lợi hại như a cha, có thể bảo vệ a nương.

 

 

Lý Kinh Tuyết mỉm cười dịu dàng:

“Ừ, ta sẽ dạy con căn bản trước.”

 

 

Nàng dặn A Chiêu:

Luyện kiếm cần có thân thể khỏe mạnh, nên từ hôm nay, mỗi sáng phải tấn mã bộ, rồi vung kiếm một trăm lần.

A Chiêu tuân lệnh đáp lớn tiếng.

 

 

Ngày đầu, cô cầm một que gỗ nhỏ làm kiếm.

Lý Kinh Tuyết thấy vậy, trong đêm gọt cho cô một thanh mộc kiếm nhỏ, chiều dài gần bằng Tiểu Hắc.

A Chiêu cầm lấy vung thử vài cái, rất thích, cười hí hửng vung vẩy.

 

 

Tiểu Bạch nhìn cô bé mắt sáng rực, nghiêm túc vung kiếm, vẫy đuôi nói:

“Hy vọng đợi cô bé luyện xong kiếm, sẽ quên chuyện nấu thuốc.”

 

 

Lý Kinh Tuyết không nói, coi như ngầm đồng ý.

Không phải nàng không biết ơn.

Nhưng ngày nào cũng uống một thùng lớn Hồi Xuân Đan thật sự khó chịu, nàng nghĩ:

Hôm nay tạm nghỉ một ngày, mai uống tiếp.

Thế nhưng…

 

 

A Chiêu làm xong bài luyện kiếm, ngoài trán ra mồ hôi, vẫn tinh thần phấn chấn.

Cô đặt kiếm gỗ xuống, nói với Lý Kinh Tuyết và Tiểu Bạch:

“Con đi luyện thuốc đây, a nương và Tiểu Bạch chờ nhé, sẽ xong ngay.”

 

 

Lý Kinh Tuyết: …

Tiểu Bạch: …

Trẻ con đúng là đầy năng lượng.

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn bóng dáng tung tăng của cô bé, khẽ cười:

“Tinh thần tốt thế này cũng không tệ.”

 

 

Tiểu Bạch ỉu xìu:

“Tưởng hôm nay có thể thoát chứ.”

 

 

Trẻ con chẳng phải thường bị thu hút bởi việc mới rồi quên chuyện cũ sao?

Nó không mong A Chiêu quên hẳn chuyện luyện thuốc, ít nhất cũng quên một ngày chứ.

 

 

“Tiểu Bạch!”

A Chiêu vừa gọi vừa chạy lạch bạch đến.  

“Dược liệu hết rồi, chúng ta đi hái thêm nhé.”

Nói xong, cô quay đi lấy cái giỏ nhỏ.

 

 

Nghe cô nói, Tiểu Bạch lập tức tỉnh táo, nghiêm túc nói với Lý Kinh Tuyết:

“Yên tâm, hôm nay ta nhất định không để cô bé hái được một gốc dược nào.”

 

 

Lý Kinh Tuyết liếc nó một cái, cảm thấy lời nó chẳng đáng tin.

Tiểu Bạch miệng cứng lòng mềm, cô bé chỉ cần nói vài câu, nó lại ngoan ngoãn chạy theo ngay.

 

 

Vì phải vào tận bên trong Hắc Sắc Thiên Bích hái thuốc.

Lý Kinh Tuyết gọi Diệp Phong đang xử lý gỗ về, bảo hắn đi theo A Chiêu.

Dù bị phong ấn kinh mạch, Diệp Phong vẫn khá lợi hại, có hắn đi cùng, nàng yên tâm hơn.

 

 

“A nương, người không đi à?”

A Chiêu nghiêng đầu hỏi.

 

 

Lý Kinh Tuyết cười:

“Lần sau nhé, lần sau a nương đi cùng con.”

 

 

Gỗ Diệp Phong đã chặt gần xong.

Nàng muốn tranh thủ làm ít đồ nội thất, cố gắng để căn nhà mới ở thoải mái hơn.

 

 

A Chiêu giờ đã nhận ra nhiều loại dược liệu, đeo giỏ nhỏ vui vẻ chạy đi hái thuốc.

Diệp Phong nhìn môi trường chẳng có chút linh khí nào và linh thực dồi dào linh khí, nói:

“Nơi này thật quái lạ, mấy linh thực này rốt cuộc mọc ra kiểu gì?”

Hắn thử đào sâu ba thước theo rễ cũng không tìm ra nguồn linh khí.

 

 

Tiểu Bạch không lên tiếng, không định trả lời.

Diệp Phong thấy vậy nhướng mày.

Hắn vốn định moi ít tin từ nó.

Dù không biết Tiểu Bạch là thần thú gì, nhưng nó hình như biết rất nhiều chuyện.

 

 

Lúc này, phía trước A Chiêu không quay đầu mà gọi:

“Tiểu Bạch, mau đến giúp ta!”

 

 

Tiểu Bạch lập tức vểnh đuôi chạy qua:

“Tới ngay đây~”

 

 

Diệp Phong: …

Ai là kẻ trước khi đi nói chắc nịch là tuyệt đối không để A Chiêu hái được gốc dược nào?

 

 

A Chiêu lại gọi:

“A cha, giúp con đào cây thuốc này nhé~”

 

 

Diệp Phong bước qua:

“Được.”

 

 

Tiểu Bạch quay đầu liếc hắn.

Ánh mắt hắn và nó giao nhau giữa không trung, rồi lại rời đi.

Cả hai tiếp tục theo sự chỉ huy của A Chiêu, hái thuốc, đào thuốc.