A Chiêu khẽ cong khóe mắt, ánh nhìn dừng lại trên người Diệp Phong bên cạnh.
Đối diện ánh mắt cô, hắn nói:
“Vết xước trên lưng ta không còn gì đáng ngại nữa.
Những viên đan dược này nghe chừng rất quý, hay là giữ lại cho Lý đạo hữu và Tiểu Mặc dùng đi?”
“Không cần giữ lại.”
A Chiêu đáp:
“A cha thỉnh thoảng đầu óc có chút vấn đề, cũng phải uống nhiều thuốc.
Bết đâu sau này sẽ không biến thành cha mắt đỏ nữa.”
Diệp Phong: …
Hắn biết thỉnh thoảng mình sẽ rơi vào trạng thái vô thức.
Lý Kinh Tuyết từng bảo hắn là bị ma chướng quấy nhiễu, chỉ cần giữ vững tâm mình thì sẽ không sao.
Nghe nhi nữ nói vậy, hắn cũng cảm thấy bản thân như thế này thực sự không ổn, liền hỏi Tiểu Bạch bên cạnh:
“Ta uống đan dược này thật sự có tác dụng không?”
Thực ra trực giác của Diệp Phong rất nhạy.
Nó mách bảo rằng hai viên Hồi Xuân Đan màu nâu sẫm này có gì đó không ổn.
Nhưng hắn lại không nhìn ra vấn đề là gì.
Hơn nữa, việc Lý Kinh Tuyết giữ lại một viên để lát nữa mới uống càng khiến hắn tin rằng trực giác mình không sai.
Trước đây, Lý đạo hữu chắc chắn sẽ ăn sạch cả hai viên.
Nhưng lần này lại giữ lại một viên.
Có vấn đề, nhất định có vấn đề.
Tiểu Bạch nói với hắn:
“Tất nhiên rồi!
Tâm ma thường là lợi dụng lúc cơ thể suy yếu mà xâm nhập.
Nếu thân thể ngươi cường tráng, tâm ma tự nhiên cũng chẳng làm gì được ngươi.”
Diệp Phong nghe vậy, nhìn hai viên đan dược nâu sẫm trong tay rồi nói:
“Được, ta ăn.”
Thấy trốn không thoát, hắn ngửa đầu, ném thẳng hai viên Hồi Xuân Đan vào miệng, không nhai, nuốt ực xuống bụng.
A Chiêu thấy vậy liền vỗ tay, khen ngợi:
“Cha ngoan lắm.”
Cô hỏi:
“Có muốn uống chút nước không?”
A Chiêu nhớ cha mỗi lần uống xong thứ thuốc nước kia đều phải uống thêm nửa bát nước.
Sắc mặt Diệp Phong có chút cứng đờ, hắn khoát tay:
“Không cần.”
Hắn gắng gượng nở nụ cười với A Chiêu:
“Cha ăn xong rồi, con mau đem thuốc cho ca ca con đi.”
A Chiêu lập tức cầm ống trúc đựng đan dược chạy về phía ca ca mình.
Ngay khi cô quay người.
Nụ cười trên mặt Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong đồng loạt biến mất, cả hai vội quay lưng che miệng.
Họ không định nôn thuốc ra, bởi Hồi Xuân Đan có đan văn hiệu quả cực tốt.
Cả hai cảm thấy giờ mình có thể tay không g.i.ế.c c.h.ế.t một con trâu.
Nhưng, mùi vị của đan dược này thật khó diễn tả bằng lời.
Rõ ràng ngửi thấy mùi đan hương nồng nặc.
Nhưng khi vào miệng lại là vị cháy khét đắng nghét, rồi sau đó là vị chua gắt nồng nặc.
Tóm lại, mùi vị… thật sự không dễ chịu chút nào.
Tiểu Bạch thấy A Chiêu không chú ý bên này, lập tức hỏi hai người:
“Mùi vị thế nào?”
Lý Kinh Tuyết thấy dáng vẻ của nó liền đoán chắc nó chưa ăn, bèn nhìn nó với ánh mắt sâu xa:
“Thuốc rất hiệu quả.”
Tiểu Bạch:
“Ta hỏi là mùi vị cơ mà?”
Diệp Phong:
“Không hổ là đan dược có đan văn, ta thấy tinh thần phấn chấn hẳn.”
Tiểu Bạch:
“Mùi vị, mùi vị thế nào?”
Lý Kinh Tuyết:
“Ngươi có thể thử một viên.”
Tiểu Bạch lập tức từ chối.
Nó nói rằng chỉ nhìn một cái là biết màu sắc viên đan này có vấn đề nên mới không ăn.
Nó nhìn Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong rồi nói:
“Rõ ràng các ngươi cũng thấy có vấn đề, sao không tìm cớ để không ăn?
Thật ngốc!”
Lý Kinh Tuyết khẽ cười:
“Đây là đan dược nhi nữ ta đặc biệt luyện cho ta, ta sao có thể không ăn?”
“Ừ, mùi vị hơi lạ một chút, nhưng không thể phụ tấm lòng của nhi nữ được.”
Diệp Phong phụ họa.
Tiểu Bạch: …
Nó liếc người này, rồi lại nhìn người kia, hừ lạnh:
“Bản tọa không cần cái gọi là tấm lòng ấy.”
Nói xong, nó vội vàng chạy đi, phải xem thử phản ứng của tên nhóc kia sau khi ăn thế nào.
A Chiêu chạy đến trước mặt Đông Phương Mặc gần như hóa đá, gọi mấy tiếng to:
“Ca ca, ca ca???”
Đông Phương Mặc bất động như một bức tượng.
Tiểu Bạch chạy đến thấy A Chiêu đang vẫy tay trước mặt cậu, muốn kéo thần trí cậu về.
Tiểu Bạch hỏi:
“Sao rồi?”
A Chiêu nói:
“Ca ca không nhúc nhích, mắt cũng không chớp.”
Tiểu Bạch bước lên nhìn cậu:
“Chuyện này dễ thôi.”
Nó há miệng cắn một cái lên tay Đông Phương Mặc.
“Hittt!”
Cơn đau nhói trên cánh tay lập tức kéo ý thức đang trôi dạt về thật xa của Đông Phương Mặc trở lại.
Cậu cúi đầu thấy Tiểu Bạch đang cắn tay mình.
Cậu: …
“Là ngươi à?”
Cậu buông một câu nhạt giọng, rồi lại dời tầm mắt, ánh nhìn vô hồn nhìn đâu đó.
A Chiêu nhân lúc cậu chưa mất thần lần nữa, vội nhảy lên trước mặt cậu gọi lớn:
“Ca ca!”
Ánh mắt Đông Phương Mặc rơi trên cô bé.
Lập tức nhớ lại chuyện Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong bị mất nội đan.
Còn bị phong bế kinh mạch và mất trí nhớ.
Trong lòng cậu bỗng cảm thấy mình thật thê lương.
Cha nương gọi bao nhiêu tiếng, cuối cùng… bọn họ lại không phải chỗ dựa.
Hắn thật thảm.
“Ca ca, đừng nghĩ nhiều nữa, nào, uống thuốc.”
A Chiêu đưa ống trúc đựng mấy viên đan dược còn lại đến trước mặt Đông Phương Mặc.
Cậu ngay lập tức ngửi thấy mùi đan hương nồng nặc, ngẩn ra.
Cúi đầu nhìn mấy viên Hồi Xuân Đan màu nâu sẫm, lập tức thấy rõ đan văn trên bề mặt.
Cậu dụi mắt, xác nhận không nhìn nhầm, kinh ngạc hỏi:
“Đây là đan văn?”
A Chiêu:
“Ừ, là đan văn.”
Đông Phương Mặc hỏi muội muội:
“Đan dược này từ đâu ra?”
A Chiêu ưỡn ngực, rất kiêu hãnh nói:
“Là muội luyện đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồng tử Đông Phương Mặc co rút kịch liệt:
“Cái gì?”
Cậu kinh động nắm lấy vai A Chiêu:
“Thật sự là muội luyện sao?”
A Chiêu gật đầu:
“Đúng, muội luyện đó, vừa mới ra lò.”
Đông Phương Mặc nhớ lại phương pháp luyện đan thô bạo và mấy lần cháy nồi của muội muội.
Sau cơn chấn động, cậu trầm mặc một lúc, không kìm được lẩm bẩm:
“Vậy mà cũng luyện ra được đan dược có đan văn?”
A Chiêu nghe rõ ràng câu đó, nói:
“Tiểu Bạch khen muội có thiên phú luyện đan rất cao.”
Đông Phương Mặc nhìn sang Tiểu Bạch đang gãi tai, nó xác nhận:
“A Chiêu đúng là có thiên phú luyện đan rất cao.”
“Không chỉ cao đâu.”
Đông Phương Mặc kích động hô:
“Dùng phàm hỏa phàm thủy mà luyện ra đan dược có đan văn.
Muội muội quả thật là thiên tài tuyệt thế, trăm năm khó gặp.
Không, ngàn năm khó gặp!”
Phản ứng của cậu hơi dữ dội, A Chiêu và Tiểu Bạch đều nhìn cậu.
Đông Phương Mặc ánh mắt bùng lửa, nói với muội muội:
“Muội muội, sau này muội nhất định sẽ trở thành đan tu lợi hại nhất đại lục Hỗn Độn.”
“Muội cũng nghĩ vậy.”
A Chiêu cười, hơi ngượng ngùng.
Đông Phương Mặc nói đầy chắc chắn:
“Nhất định sẽ.”
A Chiêu:
“Muội còn muốn trở thành kiếm tu lợi hại nhất, đến lúc đó vừa luyện đan vừa luyện kiếm.”
“… Không hổ là muội muội của ta, chí hướng thật lớn, ta tin muội làm được.”
Đông Phương Mặc lúc đầu thấy hơi khó.
Nhưng nghĩ lại, muội muội mình có thể dùng phàm hỏa phàm thủy mà luyện ra đan dược có đan văn.
Chuyện song tu đan kiếm, chẳng qua là chuyện nhỏ với cô bé.
Được khẳng định, A Chiêu càng cười tươi hơn.
Cô vô tình nhìn thấy vết thương trên vai Đông Phương Mặc, nhớ đến chính sự, liền giục:
“Ca ca, mau uống mấy viên Hồi Xuân Đan này đi, uống xong vết thương của ca sẽ mau lành.”
Đông Phương Mặc ngạc nhiên, nhìn bốn viên Hồi Xuân Đan trong ống trúc, hỏi:
“Bốn viên này đều của ta?”
Cậu nhìn Tiểu Bạch, rồi nhìn về phía Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong:
“Cha nương và Tiểu Bạch không uống sao?”
“Cha nương đã ăn rồi, Tiểu Bạch nói ca bị thương nặng nhất, nên nhường ca.”
A Chiêu nói.
Đông Phương Mặc sững người, lập tức cảm động nhìn Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch có chút chột dạ, né ánh nhìn của cậu:
“Mau ăn đi, sau này A Chiêu còn luyện nữa, muốn bao nhiêu cũng có.”
Đông Phương Mặc tưởng nó viện cớ.
A Chiêu còn nhỏ không rõ, nhưng cậu biết một viên đan có đan văn có thể bán giá hàng trăm linh thạch trung phẩm.
Một khi xuất hiện trên thị trường sẽ bị mua sạch ngay, thuộc loại hữu giá vô thị.
Cảm động, Đông Phương Mặc cầm lấy một viên Hồi Xuân Đan, nghĩ bụng:
Lần đầu ăn đan dược có đan văn, nhất định phải nếm kỹ một chút.
Cậu nhai một cái, hai cái, ba cái…
Lông mày Đông Phương Mặc nhíu chặt lại.
A Chiêu hỏi:
“Ca ca, làm sao vậy?”
Tiểu Bạch thầm kêu không ổn, quên nói với cậu về mùi vị rồi.
Nếu cậu nói ra điều không hay, có khi sẽ làm A Chiêu tổn thương.
Tiểu Bạch gấp đến mức gần như chạy vòng vòng tại chỗ.
Làm sao đây, hay là cắn cậu thêm một cái nữa…
Ý nghĩ còn chưa dứt, Đông Phương Mặc đã giơ ngón tay cái khen:
“Không hổ là muội muội, đan dược luyện ra thật tuyệt.”
Vừa nói, cậu vừa cắn thêm mấy cái nữa.
Tiểu Bạch: ???
Đông Phương Mặc vừa ăn vừa nói:
“Mùi vị đặc biệt, hoàn toàn khác đan dược bình thường, không hổ là đan có đan văn, thật tốt.”
Sắc mặt cậu nghiêm túc, thậm chí còn mang vài phần hạnh phúc, không giống giả vờ.
Tiểu Bạch nhìn mấy viên Hồi Xuân Đan trong ống trúc:
Chẳng lẽ mấy viên này mùi vị thật sự ngon?
Không không, phản ứng của hai người kia không giống giả.
Nó phải quan sát thêm.
Đông Phương Mặc ăn xong một viên, lại cầm một viên khác nhai luôn:
“Lần đầu ăn đan có đan văn, cảm giác thật tuyệt.”
Tiểu Bạch:
Chẳng lẽ mấy viên này thật sự không sao?
Đông Phương Mặc dứt khoát ăn sạch đan còn lại, ăn xong, cậu cực kỳ thỏa mãn:
“Cảm ơn muội muội, cảm ơn Tiểu Bạch.”
Giọng đầy chân thành, lại chứa chan cảm kích.
Phản ứng của cậu hoàn toàn khác với Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong.
Tiểu Bạch nghĩ ra điều gì đó:
Chẳng lẽ tên này ăn phải mẻ đan thứ hai, còn hai người kia ăn mẻ thứ nhất?
Mẻ thứ nhất ba viên, mẻ thứ hai năm viên.
Nếu thế thì sẽ hợp lý.
Nghĩ mãi không ra, Tiểu Bạch tìm Lý Kinh Tuyết xin viên nàng chưa uống.
Lý Kinh Tuyết hơi bất ngờ hỏi:
“Ngươi chắc là muốn ăn?”
“Ta nếm thử.”
Tiểu Bạch nói.
Lý Kinh Tuyết nghe vậy bèn đưa viên chưa ăn cho nó.
Tiểu Bạch nhìn kỹ, Hồi Xuân Đan màu nâu sẫm, nhìn một cái đã thấy điềm gở.
Cảm giác ăn vào chắc chẳng dễ chịu gì.
Nhìn trái nhìn phải đều thấy tệ.
Nhưng phản ứng của tên nhóc kia lại không giống mùi vị tệ.
Chẳng lẽ năng lực của nó có vấn đề?
Không được, nó phải xác nhận.
Nghĩ vậy, Tiểu Bạch há miệng nuốt viên đan vào, rồi…
Cả con thú cứng đờ.
Đây là gì, đây là mùi vị quái quỷ gì vậy?
Rốt cuộc làm thế nào mà luyện ra được thứ vị này?
Tiểu Bạch muốn nhổ ra.
Nhưng nhớ đây là đan A Chiêu khổ công luyện, nó đành gắng nuốt xuống.
Nó hối hận cực kỳ, không nên nhai mấy cái đó, phải nuốt chửng mới đúng.
Tên nhóc kia rốt cuộc sao thế?
Chẳng lẽ cố tình hại nó?
Tiểu Bạch quay sang nhìn Đông Phương Mặc.
Cậu bắt gặp ánh mắt nó, vẫn mang nét cảm động nhìn lại.
Tiểu Bạch: …
Thôi được, không giống kiểu cố ý hại nó, nó rộng lượng tha cho cậu vậy.