A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 46: Viên Tẩy Thiên Đan Khó Luyện



Nó quay đầu không nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ:

Đan dược có đan văn quả thực hiệu quả hơn mấy lần so với dược thủy trước đây.

 

 

A Chiêu không biết tâm trạng phức tạp của Tiểu Bạch, cô vui vẻ lại luyện thêm một lò Hồi Xuân Đan.

Tiểu Bạch thấy cô luyện xong một lò, không cam lòng lại tiến đến.

Vừa nhìn thấy viên Hồi Xuân Đan màu nâu đen, mang theo đan văn kia, liếc mắt một cái liền cảm thấy không hay.

Năng lực của nó không có vấn đề.

 

 

A Chiêu cất kỹ số Hồi Xuân Đan mới luyện xong, đặt sang một bên.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó bèn hỏi Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch, a nương nói Hồi Xuân Đan không thể trực tiếp chữa lành vết thương.

Vậy có loại đan nào có thể khiến vết thương lành ngay không?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Có chứ, Khí Huyết Đan, Hoạt Cốt Sinh Nhục Đan…”

 

 

A Chiêu nghe nó kể một loạt tên đan, hơi nghiêng đầu khó hiểu hỏi:

“Nếu những đan đó có thể trực tiếp chữa lành vết thương, vậy sao chúng ta không luyện mấy loại đó?”

 

 

Tiểu Bạch nhìn cô, nói:

“Tất nhiên là vì không đủ dược liệu rồi.”

 

 

A Chiêu:

“Hả?”

 

 

Tiểu Bạch nói với cô:

“Những đan đó đều dùng dược liệu thông thường để luyện.

Mà ở đây không có loại dược liệu đó, nên chúng ta không luyện được.”

 

 

A Chiêu nghe vậy lại hỏi:

“Vậy phải đi đâu mới tìm được dược liệu thông thường?”

 

 

Tiểu Bạch giơ móng lên chỉ, A Chiêu nhìn theo hướng nó chỉ, thấy bầu trời xanh thẳm.

 

 

A Chiêu:

“Trên trời?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Trên vách Vựt Diệt Tiên có nhiều loại dược liệu thông thường, chỉ cần tìm được lối ra, rời khỏi đây là được.”

 

 

A Chiêu nghe vậy, gương mặt nhỏ chùng xuống:

“Nhưng tìm không thấy mà.”

 

 

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Không luyện được đan thông thường thì luyện Tẩy Thiên Đan đi.

Loại đan này bất kể với ngươi hay với ba người a nương ngươi đều có lợi.”

Tiểu Bạch nói.

 

 

A Chiêu lập tức hứng thú:

“Có lợi gì?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Có thể tẩy sạch tạp chất trong kinh mạch.

Sau này ngươi cũng phải tu luyện, tạp chất trong linh căn càng ít, tốc độ tu luyện càng nhanh.

Đợi A nương ngươi uống Tẩy Linh Đan tái tạo kinh mạch.

Kinh mạch chắc chắn cũng sẽ có tạp chất, có Tẩy Thiên Đan thì không cần lo chuyện đó nữa.”

Những lời này chẳng khác nào cọng cải trắng buộc vào trước mũi lừa, A Chiêu lại bắt đầu hăng hái luyện đan.

 

 

Nửa đêm.

Trăng tối gió cao.

Lý Kinh Tuyết lặng lẽ thức dậy, đắp lại chăn cho nhi nữ đang ngủ say, rồi nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ở.

 

 

Một lát sau, Diệp Phong cũng dậy.

Hắn hìn A Chiêu đang ôm Tiểu Bạch ngủ ngon lành.

Do dự một chút rồi đuổi theo hướng Lý Kinh Tuyết đã đi.

 

 

Sau khi Diệp Phong rời đi, Đông Phương Mặc nằm ngủ dưới gốc cây mở mắt ra.

Nhìn theo hướng hai người lần lượt rời đi.

Cậu lại nhìn A Chiêu, do dự một chút, cuối cùng không đi theo.

 

 

Lý Kinh Tuyết lặng lẽ đến cạnh làng Thiên Bích.

Ánh mắt nàng dừng trên căn viện gạch xanh, nín thở, lắng nghe động tĩnh bên trong.

Mơ hồ, nàng nghe thấy tiếng ngáy, rồi lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ từ sau lưng tiến đến gần.

Ánh lạnh lóe lên trong mắt Lý Kinh Tuyết, thanh kiếm trong tay nàng vung ngược ra sau.

 

 

“Choang!”

Người phía sau giật mình, kiếm trong tay hắn chạm vào kiếm của nàng, phát ra tiếng vang thanh thúy.

 

 

Chưa kịp để Lý Kinh Tuyết tiếp tục tấn công, người kia thấp giọng nói:

“Là ta.”

 

 

Lý Kinh Tuyết cau mày, nhờ ánh trăng mờ nhìn rõ Diệp Phong:

“Sao ngươi lại ở đây?”

 

 

Diệp Phong:

“Ta nghe động nên dậy xem, thấy ngươi một mình rời đi, lo lắng nên theo đến.”

 

 

Lý Kinh Tuyết thu kiếm:

“Không có chuyện lớn gì, ta chỉ muốn đến thăm dò tình hình căn viện đó.”

 

 

Diệp Phong nhìn về phía căn viện gạch xanh, hỏi:

“Ngôi nhà này có vấn đề gì?”

 

 

“Lò đan của Tiểu Mặc đổi ở đây.

Ta nghĩ lại chuyện trước kia, nhớ ra cửa lớn của viện này luôn đóng chặt, rất bất thường.”

Lý Kinh Tuyết nói ra điều mình nghi ngờ.

 

 

Diệp Phong hỏi:

“Ngươi nghi ma tu kia đang ẩn trong viện này?”

 

 

Lý Kinh Tuyết khẽ gật:

“Có khả năng.”

 

 

Diệp Phong:

“Nếu ma tu thật sự ở đây, ngươi hành động một mình quá mạo hiểm, lỡ gặp nguy hiểm thì sao?”

 

 

Lý Kinh Tuyết:

“Yên tâm, ta có chừng mực.”

 

 

Diệp Phong vẫn không đồng ý:

“Ngươi không thể đi một mình.”

 

 

Lý Kinh Tuyết còn định nói, đã nghe hắn tiếp:

“Ta cùng ngươi đi, có người hỗ trợ.”

 

 

Lý Kinh Tuyết: …

 

 

Diệp Phong cất bước đi về phía viện gạch xanh.

Đi được mấy bước thấy Lý Kinh Tuyết không theo, hắn dừng lại, quay đầu khó hiểu:

“Sao thế?”

 

 

Lý Kinh Tuyết cũng đi theo.

Tuy nhiên, hai người trèo tường vào viện, lại không phát hiện điều gì khác thường.

Trong viện có hai người, một nam ngủ ngáy vang ở phòng đông, một nữ hơi thở nhẹ, ngủ không yên ở phòng tây.

 

Lý Kinh Tuyết cẩn thận cảm nhận, không thấy ma khí, cả hai đều là người thường, không có gì dị thường.

Xác định không có ma tu, hai người rời khỏi viện quay lại nơi ở, chỉ là vẫn không biết cái lò đan kia rốt cuộc từ đâu mà đến.

 

 

A Chiêu nhìn lò đan khói bốc nghi ngút, đáy cháy khét.

Gương mặt nhỏ chùng xuống.

Mấy ngày liền, Tẩy Thiên Đan vẫn thất bại, mãi không thành công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điều này khiến A Chiêu bị đả kích lớn.

 

 

Cô phồng má một lúc, vỗ vỗ mặt mình, tức giận bưng lò đan ra sông rửa.

Cô không tin mình luyện không ra được.

A Chiêu rửa sạch lò đan, xách trở về.

 

 

“Quả nhiên là A Chiêu.”

Một giọng chán ghét vang lên.

 

 

A Chiêu nhìn theo tiếng nói, thấy dám trẻ, dẫn đầu chính là cái tên Đại Bảo cô ghét nhất.

Đại Bảo chạy đến, A Chiêu cảnh giác nhìn nó.

Nhưng cách cô không xa nó liền sợ hãi dừng bước, hoảng hốt quay người bỏ chạy.

Đám Đại Bảo lập tức chạy xa, dáng vẻ như phía sau có thứ đáng sợ đang đuổi theo.

 

 

A Chiêu khó hiểu chớp mắt, quay đầu lại, liền đối diện nụ cười rực rỡ của Đông Phương Mặc:

“Muội muội.”

 

 

“A huynh!”

A Chiêu vui mừng thấy cậu. 

“Sao huynh ở đây?”

 

 

Đông Phương Mặc đưa tay cầm lò đan cô đang ôm:

“Thấy muội đi lâu chưa về, nên đến xem.”

 

 

“Cái lò này khó rửa lắm.”

A Chiêu than.

 

 

Đông Phương Mặc nói:

“Lần sau để ta giúp muội rửa.”

 

 

A Chiêu lắc đầu:

“A huynh rửa không sạch.”

 

 

Đông Phương Mặc từng giúp cô rửa lò.

Nhưng luôn để lại cặn, không như Diệp Phong rửa sạch bong.

Đông Phương Mặc nói mình mấy hôm nay đã luyện tập nhiều, chắc chắn rửa tốt, xin muội muội cho thêm cơ hội.

 

 

Nghe vậy, A Chiêu do dự:

“Vậy được, lần sau nếu cháy đáy nữa, a huynh giúp muội rửa.”

 

 

“Được, yên tâm, nhất định rửa sạch bong.”

Đông Phương Mặc ưỡn ngực.

 

 

Ánh mắt A Chiêu vô tình thấy tia hàn quang sau lưng cậu, hơi ngạc nhiên:

“A huynh, huynh cầm đao làm gì?”

 

 

Vừa rồi, Đông Phương Mặc đứng sau A Chiêu, cầm đao lớn uy h.i.ế.p đám trẻ kia im lặng, giờ cậu cười gượng:

“Ta qua xem có khúc gỗ nào hợp, chuẩn bị chặt về dựng nhà.”

 

 

Mấy hôm nay, Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong vừa vào Hắc Sắc Thiên Bích tìm lối ra, vừa dựng nhà mới.

Vì kẻ để lại ma khí chưa tìm được, khả năng cao hắn ẩn trong Thiên Bích.

Lý Kinh Tuyết thấy ở mãi trong động Tiểu Bạch không ổn.

Nàng quyết định đẩy nhanh tiến độ dựng nhà, dù gỗ chặt về chưa phơi khô, nhưng dựng trước vẫn hơn.

 

 

Vết thương của Đông Phương Mặc chưa khỏi.

Nhưng chủ yếu ở vai phải, nên cậu cũng đến giúp chuyển gỗ lặt vặt.

 

 

A Chiêu thì mang theo lò đan, cùng ba người họ đi, họ dựng nhà, cô luyện đan.

Hồi Xuân Đan luôn luyện thành công, nhưng Tẩy Thiên Đan thì mãi thất bại.

Nghĩ đến mấy ngày liền thất bại, A Chiêu hơi buồn.

 

 

Đông Phương Mặc nhận ra tâm trạng cô không tốt, hỏi nguyên do.

Nghe cô nói buồn vì luyện đan thất bại, cậu thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười, xoa đầu A Chiêu:

“Huynh thấy muội rất giỏi.”

 

 

Cậu không nói dối, nhìn khắp tu chân giới, có ai dùng phàm hỏa, phàm thủy mà luyện ra đan có đan văn?

Muội của cậu là đan sư lợi hại nhất.

 

 

“Chẳng giỏi chút nào.”

A Chiêu thở dài.

 

 

“Ta thấy có lẽ muội quá để tâm loại đan đó rồi.

Hay là thử thả lỏng tâm trạng mà luyện một lần xem?”

Đông Phương Mặc nói với tiểu cô nương đang buồn bã.

 

 

“Thả lỏng tâm trạng?”

 

 

“Đúng vậy, huynh thấy lúc muội luyện Hồi Xuân Đan rất vui vẻ.

Mỗi lần luyện đan mới thì nhăn nhó, cảm giác…”

Đông Phương Mặc nghĩ một lát, tìm cách diễn tả:

“Cảm giác muội chưa bắt đầu đã nghĩ mình sẽ thất bại.”

 

 

A Chiêu ngẩn người:

“Muội như vậy sao?”

 

 

“Ít nhất trong mắt huynh là vậy.”

Đông Phương Mặc gật đầu.

Cậu ngừng một chút, rồi bổ sung:

“Có lẽ muội áp lực quá lớn, thư giãn chút đi, vui vẻ mà luyện đan sẽ tốt hơn.”

 

 

Đông Phương Mặc không chắc lời mình có an ủi được cô bé không.

Nhưng cậu thật sự không quen thấy cô buồn bã thế này.

 

 

A Chiêu ngồi trên ghế nhỏ, nhìn lò đan trước mặt, chưa vội luyện.

 

 

Tiểu Bạch ngủ nướng bên cạnh vươn vai, thấy cô không luyện đan, lấy làm lạ:

“Ngươi không luyện nữa à?”

 

 

“Ừm, ta thấy a huynh nói cũng có lý.”

A Chiêu đáp.

 

 

Tiểu Bạch: Hả?

Một câu chẳng đầu chẳng đuôi là sao?

 

 

A Chiêu không để ý Tiểu Bạch đang ngơ ngác.

Cô nhìn lò đan trước mặt, vui vẻ luyện đan.

Trước kia cô quả thực rất vui, nhưng từ lúc mãi luyện không ra Tẩy Thiên Đan, cô không vui nữa.

Mỗi lần luyện loại đan này, cô đều hơi chán ghét.

 

 

A Chiêu nhớ lại, siết chặt nắm tay:

Không được, không thể ghét.

Cô ánh mắt sáng rực nhìn dược liệu luyện Tẩy Thiên Đan:

Tuyệt đối không ghét.

 

 

A Chiêu tự nhủ như vậy, bắt đầu luyện đan:

Nhóm lửa, cho dược liệu, thêm nước, từng chút một thêm những thứ cần thiết.

 

 

Nửa canh giờ trôi qua.

A Chiêu nhìn lò đan bốc khói trắng nồng nặc, không nói gì, cô nghĩ:

Quả nhiên mình ghét Tẩy Thiên Đan.

Cô hít hít mũi:

Sao lại khó đến vậy?

 

 

Đông Phương Mặc chú ý thấy tình hình bên này, chạy đến:

“A Chiêu.”

Cậu cẩn thận hỏi:

“Muội không sao chứ?”

 

 

A Chiêu đá đá viên đá dưới chân, uể oải đáp:

“Cũng tạm.”

Cô ghét luyện Tẩy Thiên Đan.

Ghét!