A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 54: Quỷ Diện Nhân Muốn Giết A Chiêu



“Đúng là tình huynh muội cảm động lòng người, đáng tiếc ta không thích.”

Ma tu trong mắt lóe lên tia bạo lệ, tay bóp cổ A Chiêu càng thêm dùng sức.

Gương mặt nhỏ nhắn của A Chiêu đỏ bừng, cố sức giãy giụa nhưng dần dần cũng không còn khí lực.

 

 

Đông Phương Mặc tay chân cùng lúc chống đỡ bò dậy.

Ngẩng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng khiến cậu trợn tròn mắt:

“A Chiêu!”

 

 

Cả người cậu bộc phát ra lực lượng vô tận, như tia chớp lao đến trước mặt ma tu.

Trong khoảnh khắc đối phương chưa kịp phản ứng, cậu vung mạnh con d.a.o găm trong tay.

 

 

“Vút!”

Bàn tay đang bóp cổ A Chiêu bị c.h.é.m đứt, A Chiêu rơi “bịch” một tiếng xuống đất.

 

 

“Aaaa!!!”

Ma tu phát ra tiếng kêu thảm thiết, ôm lấy cánh tay đứt lùi về sau vài bước.

 

 

Đông Phương Mặc vội vàng gỡ bàn tay còn kẹt ở cổ muội muội ra:

“A Chiêu, không sao chứ?”

 

 

“Khụ khụ!!!”

A Chiêu ho dữ dội, trong mắt như mực ngấn lệ:

“Khụ… A huynh… cẩn thận!”

 

 

“Phập!”

Âm thanh lưỡi kiếm đ.â.m vào da thịt vang lên.

Đông Phương Mặc chậm rãi cúi đầu.

Cậu nhìn thấy mũi kiếm nhuốm m.á.u xuyên qua n.g.ự.c trái của mình, đôi mắt mở to.

 

 

Ma tu cười ha hả:

“Đi c.h.ế.t đi, chết…”

 

 

Cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, cả người ngã thẳng về sau.

Hắn c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t bởi kịch độc mà Đông Phương Mặc đã bôi lên d.a.o găm.

 

 

Đông Phương Mặc ho ra một ngụm máu, quay đầu nhìn t.h.i t.h.ể trên đất cười ha hả:

“Đây là kịch độc có thể khiến tu sĩ Trúc Cơ kỳ thấy m.á.u liền phong hầu.”

 

 

Kẻ nghèo như cậu từng lăn lộn rất lâu ở chợ tán tu.

Bằng mắt thường có thể đại khái nhìn ra tu vi thấp kém của kẻ khác.

Lần này cậu đoán ma tu kia chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, may mà cậu đã cược đúng, đối phương c.h.ế.t rồi.

 

 

Cậu rút thanh kiếm khỏi lồng ngực, thân hình lảo đảo.

Một giọng mang theo tiếng khóc vang lên:

“A huynh!”

 

 

Tiểu cô nương chạy đến, nước mắt rưng rưng ôm lấy đùi cậu:

“Hu hu, a huynh, huynh đừng chết.”

 

 

Đông Phương Mặc một tay cầm kiếm, một tay ôm n.g.ự.c đang rỉ m.á.u an ủi cô:

“Chết không được, yên tâm.”

 

 

“Nhưng… nhưng huynh chảy nhiều m.á.u quá.”

A Chiêu nhìn vết thương không ngừng rỉ m.á.u khóc đến thương tâm.

 

 

Đông Phương Mặc:

“Ta không sao.”

Cậu dừng một chút rồi nói:

“Ta nhớ nương có dạy muội đếm số, muội học đến đâu rồi?”

 

 

“… Năm mươi.”

A Chiêu không hiểu sao cậu lại hỏi vậy.

 

 

“Tốt, muội nhắm mắt lại, đếm từ một đến năm mươi rồi mở mắt được không?”

 

 

“Muội…”

 

 

Giọng Đông Phương Mặc mang vài phần nghiêm khắc:

“Nghe lời.”

 

 

A Chiêu vội gật đầu:

“Được, muội đếm.”

 

 

Cô nhắm mắt lại bắt đầu đếm:

“Một, hai, ba…”

 

 

Đông Phương Mặc khẽ vẫy tay trước mặt cô.

Xác định cô đã nhắm mắt, liền nắm chặt kiếm, xoay người nhìn về phía ma tu đã tắt thở, kiếm vung lên.

Đầu của t.h.i t.h.ể lăn ra xa.

 

 

Đông Phương Mặc cúi người giật lấy túi trữ vật màu đen ở hông đối phương.

Lại đưa tay ôm lấy A Chiêu vẫn đang nhắm mắt đếm số, lảo đảo rời khỏi nơi này.

 

 

“… Ba mươi mốt… A huynh?”

Đột nhiên bị ôm lên, A Chiêu ngẩn ra, cô ngửi thấy mùi m.á.u nồng nặc.

 

 

Đông Phương Mặc:

“Không được mở mắt, tiếp tục đếm.”

Còn chưa ra khỏi nơi đầy mùi m.á.u này.

 

 

A Chiêu:

“… Muội quên mất đếm đến đâu rồi.”

 

 

Đông Phương Mặc nuốt ngụm m.á.u trào lên cổ họng, giọng khàn khàn:

“Vậy thì đếm lại từ đầu.”

 

 

“Một, hai…”

Giọng non nớt vang lên giữa rừng.

 

 

Đông Phương Mặc cõng A Chiêu rời đi.

Cậu đi mãi, không biết đã đi bao lâu.

Luôn có cảm giác t.h.i t.h.ể phía sau vẫn còn bám theo, cậu cố gắng chống đỡ mà bước tiếp.

 

 

“Bốn mươi tám, bốn mươi chín, năm mươi, a huynh?”

A Chiêu mở mắt liền thấy gương mặt tái nhợt của Đông Phương Mặc do mất m.á.u quá nhiều.

 

 

Tầm nhìn Đông Phương Mặc trở nên mơ hồ, chỉ nghe tiếng A Chiêu đếm số.

Cậu cảm thấy mình dường như không còn giống trước kia.

Rõ ràng cậu chưa báo được thù, vậy mà lại vì một tiểu cô nương mà mạo hiểm.

Nếu không phải tim cậu mọc bên phải, cậu đã sớm c.h.ế.t rồi.

 

 

Cậu đã uống hai lần Tẩy Thiên Đan, cũng cảm giác bản thân khác trước.

Hẳn là đã có linh căn, có linh căn thì không cứu A Chiêu cũng được.

Đông Phương Mặc lộ ra một nụ cười khổ:

Thật không giống mình…

 

 

Bỗng nhiên, cậu trượt chân ngã xuống đất, trước khi ngã liền đưa tay che đầu A Chiêu.

A Chiêu bò dậy, nhìn thiếu niên đầy m.á.u nước mắt ào ào rơi xuống:

“A huynh.”

 

 

Cô run rẩy lấy ra thuốc cầm m.á.u và Hồi Xuân Đan mang theo bên mình.

Trước tiên lấy ra Hồi Xuân Đan, vì tay luôn run nên ống tre lăn ra năm sáu viên.

A Chiêu cầm năm sáu viên Hồi Xuân Đan, đưa đến bên miệng Đông Phương Mặc:

“A huynh, ăn, uống thuốc, uống đan dược là sẽ khỏi.”

 

 

Đông Phương Mặc vẫn chưa hôn mê.

Cậu khẽ nhếch khóe môi, há miệng định an ủi tiểu cô nương:

“Ta không sao… ưm.”

 

 

Lời còn chưa dứt, A Chiêu đã nhét cả năm sáu viên vào miệng cậu.

Đông Phương Mặc trợn mắt, tiểu nha đầu này định làm cậu nghẹn c.h.ế.t à?

A Chiêu nước mắt rưng rưng nhìn cậu:

“A huynh, mau nuốt xuống, nuốt rồi sẽ không sao đâu, muội bôi thuốc cho huynh.”

 

 

Nói rồi, A Chiêu vạch áo Đông Phương Mặc.

Nhìn thấy vết thương đẫm m.á.u đáng sợ trên n.g.ự.c cậu.

Cô hít sâu một hơi, vỗ nhẹ mặt mình như đang tự cổ vũ:

“Không khóc, không khóc.”

 

 

Gương mặt nhỏ nhắn đầy thịt bị vỗ đến đỏ ửng.

Cô xé một góc áo của cậu, lau sạch m.á.u quanh vết thương.

Thấy m.á.u vẫn trào ra, cô lấy ống thuốc cầm m.á.u ra, đổ thẳng lên.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hít!!!!!”

Đông Phương Mặc hít ngược một hơi lạnh, sắc mặt hơi vặn vẹo, đau.

 

 

A Chiêu hỏi:

“A huynh, có đau lắm không?”

 

 

Đông Phương Mặc cố nở nụ cười:

“Không đau lắm, chỉ hơi thôi.”

 

 

A Chiêu nói:

“Muội thổi cho huynh.”

Nói rồi, cô thổi mấy hơi lên vết thương:

“Thổi rồi sẽ không đau.”

 

 

Đông Phương Mặc:

Quả nhiên là muội muội của cậu.

 

 

Thuốc cầm m.á.u rất hiệu quả, chẳng mấy chốc m.á.u ở n.g.ự.c cậu ngừng chảy.

Mi mắt Đông Phương Mặc bắt đầu nặng trĩu:

“A Chiêu.”

 

 

“Muội đây!”

A Chiêu vội đáp.

 

 

“Ta hơi buồn ngủ, ta ngủ một lát, nếu…”

Mi mắt cậu nặng như nghìn cân.

“Nếu gặp kẻ xấu nữa, muội… muội đi trước, đừng lo cho ta…”

Cậu không quên lời ma tu kia, người muốn g.i.ế.c A Chiêu đã phái rất nhiều kẻ đến.

 

 

“Muội không đi.”

A Chiêu cắt lời cậu.

 

 

Đông Phương Mặc có chút bất đắc dĩ:

“Chỉ là nếu thôi, còn nữa, vừa rồi huynh to tiếng với muội, xin lỗi.”

 

 

Cậu chậm rãi nhắm mắt, A Chiêu nhìn cậu, trong lòng hoảng hốt.

Cô gần như nín thở, cẩn thận đưa tay đến mũi cậu, cảm nhận còn hơi thở mới thở phào nhẹ nhõm.

 

 

Cô ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía xa lạ, thì thầm:

“Muội sẽ không đi.”

 

 

Cô kéo Đông Phương Mặc đang hôn mê vào sau một khe núi khuất gió.

Cô cảnh giác nhìn quanh, sợ lại có kẻ xấu bất ngờ xuất hiện.

Cô cảnh giác rất lâu, vẫn không có ai xuất hiện.

 

 

Đầu A Chiêu gật gù, cô lập tức giật mình, vỗ mặt mình:

“Không được ngủ, không được ngủ.”

 

 

Thật kỳ lạ, rõ ràng là ban ngày, sao cô lại buồn ngủ…

Ý nghĩ này chưa dứt, cô đã ngủ thiếp đi.

 

 

"Vù~"

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cỏ cây khẽ lay động.

Một đôi mắt vàng nhìn vết thương của Đông Phương Mặc:

“Tim mọc bên phải sao?”

 

 

Bàn tay người đó khẽ vung, gương mặt tái nhợt của Đông Phương Mặc hồng hào hơn:

“Xem như trả ơn cho ngươi…”

 

 

Trong cơn mơ màng, Đông Phương Mặc nghe thấy có người nói chuyện.

Cậu nghe thấy giọng Tiểu Bạch đầy tức giận:

“Đồ vô dụng!”

 

 

Một giọng quen quen khác mang theo châm chọc:

“Ta vô dụng?

Chẳng phải ngươi còn vô dụng hơn sao?

Canh giữ mà để mình mất trí nhớ.”

 

 

Tiểu Bạch dựng lông:

“Cái này có thể trách ta sao?

Nơi quỷ quái này, đổi là ngươi ở đây lâu như vậy, ngươi cũng xong đời rồi.”

 

 

Giọng kia hừ lạnh:

“Dù sao cũng là ngươi vô dụng.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Kẻ vô dụng nhất là ngươi, lại để ma tu lẻn vào bằng trận pháp.

Nếu A Chiêu gặp chuyện, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

 

 

Giọng lạ ấy cười khẩy:

“Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi à.”

Giọng ấy lại nói:

“Yên tâm, lũ sâu nhỏ ta đều g.i.ế.c hết rồi.”

 

 

Tiểu Bạch vẫn rất bực:

“Tin tức rốt cuộc lọt ra bằng cách nào?

Ngươi thật vô dụng.”

 

 

“Yên tâm, đều c.h.ế.t cả rồi.”

 

 

“Thật chứ?

Đừng để đến lúc ta đưa A Chiêu ra ngoài lại bị truy sát.”

 

 

“Tất nhiên, c.h.ế.t sạch rồi.”

 

 

“Cũng phải, ngươi muốn g.i.ế.c vài tên ma tu còn dễ hơn bóp c.h.ế.t kiến.”

Tiểu Bạch ngừng lại, tò mò hỏi:

“Bổ mấy đạo lôi?”

 

 

“……”

 

 

“Này, ta còn chưa hỏi xong, ngươi đừng đi…”

 

 

Đông Phương Mặc thấy giọng Tiểu Bạch thật ồn.

Cậu muốn biết chủ nhân giọng nói kia là ai.

Nghe ra cả Tiểu Bạch lẫn người thần bí này đều vì A Chiêu mà đến, A Chiêu liệu có gặp nguy hiểm không.

Cậu muốn nhìn rõ mặt đối phương…

 

 

Đông Phương Mặc khó khăn mở mắt, miễn cưỡng mở được một khe hở.

Đối diện một đôi mắt vàng rực, chủ nhân đôi mắt đó thoáng lộ vẻ kinh ngạc:

“Ồ, tỉnh lại rồi.”

 

 

Một đôi mắt thú vàng khác ghé đến, đánh giá cậu:

“Hình như không tỉnh, chỉ mở mắt thôi.”

 

 

Đông Phương Mặc không muốn nhắm mắt, cậu còn chưa nhìn rõ đối phương, phải nhìn kỹ hơn…

Cậu cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng ý thức dần chìm vào bóng tối.

 

 

A Chiêu trong giấc ngủ bỗng mở mắt:

“A huynh.”

 

 

“Ta đây!”

Giọng Đông Phương Mặc vang bên cạnh.

 

 

A Chiêu quay đầu nhìn, nhờ ánh trăng mờ ảo thấy được khuôn mặt cậu.

Viền mắt cô hơi nóng lên:

“A huynh.”

 

 

Thấy dáng vẻ cô như vậy, Đông Phương Mặc vội nói:

“Ta không sao, đừng lo.”

 

 

“Nhưng… nhưng huynh chảy rất nhiều máu.”

Thấy cậu khí lực dồi dào như thế, nước mắt A Chiêu lại ào ào rơi xuống.

 

 

“Được rồi được rồi, ta thật sự không sao nữa.”

Đông Phương Mặc vội xoa đầu cô an ủi.

 

 

“Thật không?”

A Chiêu không mấy tin, vết thương chảy nhiều m.á.u như vậy, sao có thể không sao chứ.

 

 

“Thật, muội xem này!”

Đông Phương Mặc vén áo, để cô nhìn n.g.ự.c mình đã lành lặn như cũ.