A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 8: Chúng ta hủy khế ước linh thú đi



Trong vài ngày tiếp theo, Lý Kinh Tuyết vẫn luôn mê man bất tỉnh.

A Chiêu rất lo lắng cho nàng.

Mỗi sáng khi vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên là đưa tay ra trước mũi nàng để thử hơi thở.

Xác nhận nàng vẫn còn thở mới yên tâm.

 

 

Tiểu Bạch thấy vậy bèn nói:

“Không cần lo đâu, nàng ấy bị thương nặng như vậy, ngủ được cũng là chuyện tốt.

Chứng tỏ cơ thể nàng đang dốc hết sức để hồi phục.”

 

 

A Chiêu nghe nó nói thì gật đầu.

Mỗi ngày đều thay thuốc cho vết thương trên người Lý Kinh Tuyết, còn cho nàng ngậm nhân sâm.

Nghe Tiểu Bạch bảo rằng sâm nhỏ vừa đào về đem nấu nước sẽ hiệu quả hơn.

Cô liền bỏ nốt nửa đoạn sâm còn lại vào cái nồi đất vỡ mà mình nhặt được, sắc sâm nước cho Lý Kinh Tuyết.

Cẩn thận đút từng chút một.

 

 

Vì đây là lần đầu tiên cô đút người khác uống nước, lại còn là người hôn mê, nên nửa bát sâm nước bị đổ mất một nửa.

A Chiêu đút ngụm thuốc cuối cùng vào miệng a nương mình.

 

 

Lại cầm miếng vải rách bên cạnh lau khóe miệng nàng.

Rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Lý Kinh Tuyết, xoa xoa đôi tay mỏi nhừ:

“Mệt quá đi.”

 

 

Tiểu Bạch: …

Nó nhìn chiếc áo ướt đẫm của Lý Kinh Tuyết, rồi quay mặt đi, trong lòng tự nhủ:

Một bé gái mới ba tuổi có thể làm được đến mức này đã là rất đáng khen rồi.

Cũng không thể đòi hỏi cô bé làm tốt hơn nữa.

 

 

“Ụt~~”

Bụng A Chiêu lại réo lên phản đối.

 

 

Cô bé xoa cái bụng lép kẹp, nói với Lý Kinh Tuyết vẫn còn mê man:

“A nương, con ra ngoài tìm cái ăn nhé, người phải ngoan ngoãn ở nhà nha~

Người phải…”

 

 

A Chiêu khựng lại, nhìn khuôn mặt đã dần có chút huyết sắc kia, khẽ nói:

“Phải mau mau tỉnh lại đó.”

 

 

Nói xong, A Chiêu tung tăng nhảy ra ngoài cùng Tiểu Bạch.

Mà không hề chú ý tới ngón tay của Lý Kinh Tuyết khẽ động đậy trên đám rơm rạ.

A Chiêu và Tiểu Bạch đi đến bờ sông làng Thiên Bích.

 

 

Tiểu Bạch nhìn con sông nhỏ trước mắt, ánh mắt thoáng qua một tia tuyệt vọng, bực bội hỏi:

“Lại bắt cá?

Lại ăn canh cá?

Chúng ta ăn cá mấy ngày liền rồi, không thể đổi món khác sao?”

 

 

A Chiêu nghe vậy, chớp chớp mắt, dịu dàng nói:

“Ngươi không muốn uống canh cá à?

Thế thì ta đào nghêu sông cũng được, nấu canh nghêu cũng ngon mà.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Không, ta không muốn ăn đồ dưới sông, đổi sang thứ nào đi trên đất được không?”

 

 

A Chiêu khó xử:

“Nhưng mấy thứ trên đất ta không bắt được.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Hay cố thêm chút nữa?”

 

 

A Chiêu nhìn nó, lắc đầu:

“Ngươi quên hôm qua chúng ta suýt bị con đại yêu thú kia nuốt chửng rồi sao?”

 

 

Thật ra A Chiêu cũng muốn ăn thứ gì khác ngoài cá.

Trong Hắc Sắc Thiên Bích có không ít chim thú.

Nhưng con nào cũng lanh lẹ, cô muốn bắt cũng chẳng bắt nổi.

Chưa kể còn có những con yêu thú to như quả núi nhỏ.

 

 

Hôm qua, vì chán ngấy đồ sông nước, A Chiêu và Tiểu Bạch lại vào Hắc Sắc Thiên Bích, định cải thiện bữa ăn.

Kết quả là cả hai gặp phải một con yêu thú chỉ cần há miệng là có thể nuốt gọn cả hai.

Nếu không chạy nhanh, chắc đã thành bữa tối trong bụng nó.

 

 

Thực ra con yêu thú ấy vẫn luôn đuổi theo A Chiêu và Tiểu Bạch.

Nhưng khi hai kẻ nhỏ bé này rời khỏi phạm vi Hắc Sắc Thiên Bích, nó bị một bức màn vô hình chặn lại.

Nó gầm thét giận dữ rất lâu, cuối cùng phát hiện không thể phá được màn chắn ấy, đành tức tối bỏ đi.

 

 

Đêm qua, A Chiêu nằm mơ cả đêm thấy mình bị con đại yêu thú kia rượt đuổi, suýt bị dọa chết.

Tiểu Bạch nhớ đến cảnh bị yêu thú đuổi thảm hại hôm qua, giận dữ giơ móng vỗ mấy cái xuống đất, nghiến răng nói:

“Một con tiểu yêu thú mà dám mơ tưởng đến thân thể thần thú của bổn tọa!

Đợi bổn tọa khôi phục thực lực, bổn tọa sẽ vả bay nó chỉ bằng một cái tát!”

 

 

A Chiêu nhìn nó, định nói lại thôi.

Tiểu Bạch thấy vậy liền hỏi:

“Ngươi muốn nói gì?”

 

 

“Ta muốn hỏi, Tiểu Bạch, ngươi thật sự là thần thú rất lợi hại sao?”

A Chiêu nghi ngờ hỏi.

 

 

Tiểu Bạch dựng lông:

“Đương nhiên, bổn tọa chính là thần thú!”

 

 

A Chiêu:

“Hôm qua ngươi đang chạy thì bị hòn đá vấp ngã.”

Nếu không phải A Chiêu quay đầu kéo móng nó chạy, nó sớm đã bị yêu thú kia nuốt chửng rồi.

 

 

Tiểu Bạch nhớ lại cục đá nhỏ khiến mình mất mặt, im lặng một lát rồi nói:

“… Hòn đá nhỏ đó nhân lúc bổn tọa không để ý mà tập kích.

Đợi bổn tọa khôi phục thực lực, bổn tọa nhất định nghiền nát nó thành bột, hả cơn giận này!”

 

 

A Chiêu hỏi:

“Vậy khi nào ngươi mới khôi phục được thực lực?”

 

 

“Cái này à…”

Ánh mắt Tiểu Bạch hơi né tránh.

“Cơ duyên chưa đến, đến ngày cần khôi phục thì tự khắc sẽ khôi phục.”

 

 

A Chiêu hiểu ra:

“Vậy là ngươi cũng không biết khi nào mới khôi phục được.”

 

 

“Hừ, bổn tọa hiện tại yếu thế này còn không phải vì ngươi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu Bạch tức giận chỉ vào cô bé.

 

 

A Chiêu chỉ vào mình, tròn mắt:

“Vì ta?”

 

 

“Dĩ nhiên!

Lúc chưa ký kết linh thú khế ước với ngươi, bổn tọa có thể vả bay con yêu thú cấp thấp kia dễ như trở bàn tay.

Một chân cũng đủ nghiền nát hòn đá đó.

Là vì ký khế ước với ngươi, bổn tọa mới mất hết linh lực.

Tất cả là tại ngươi!”

 

 

Linh thú khế ước:

Sức mạnh của linh thú sẽ bị ảnh hưởng bởi thực lực của chủ nhân.

Bị hạn chế nhất định để tránh linh thú mạnh hơn làm hại chủ.

 

 

A Chiêu là một bé gái chưa nhập đạo, không có chút tu vi nào.

Tiểu Bạch tự nhiên cũng chẳng có sức mạnh.

Tiểu Bạch nói xong, tức tối vỗ mấy cái xuống đất.

 

 

A Chiêu ngẩn ra, gương mặt gầy gò hiện lên vẻ bối rối:

“Xin... xin lỗi.”

 

 

Tiểu Bạch nghe vậy cũng sững người, quay đầu nhìn cô bé.

Thấy đôi mắt cô hơi đỏ lên, trong lòng nó chợt hoảng.

Nó vốn chỉ than thở vài câu thôi mà.

 

 

Cái, cái con bé này sao lại muốn khóc rồi?

Nó hoảng loạn trong lòng, hừ một tiếng:

“Thôi, thôi, ngươi cũng không cố ý.”

 

 

“Ta…”

A Chiêu hít mũi, lau mặt:

“Ta bây giờ sẽ hủy khế ước đó với ngươi.”

 

 

Vốn đang hoảng, Tiểu Bạch nghe câu này, mắt lập tức sáng lên:

“Thật sao?”

 

 

A Chiêu khẽ “ừ”, nhìn Tiểu Bạch vui mừng khôn xiết, buồn bã hỏi:

“Tiểu Bạch, ngươi ghét ở cùng ta lắm sao?”

 

 

“Thật ra ta cũng không ghét ngươi đến vậy.”

Tiểu Bạch giải thích:

“Chỉ là hiện tại cả hai ta đều không có sức, rất khó tìm đồ ăn.

Ngươi hủy khế ước, ta sẽ khôi phục sức mạnh, rồi ta có thể bắt nhiều thức ăn hơn mang về.

Đúng rồi, chẳng phải ngươi luôn muốn bắt gà rừng cho a nương bồi bổ sao?

Ta khôi phục rồi, bắt bao nhiêu cũng dễ dàng.”

 

 

A Chiêu nghe xong rất động lòng:

“Thật sao?”

 

 

“Dĩ nhiên.”

 

 

A Chiêu nóng lòng nói:

“Vậy chúng ta hủy khế ước ngay bây giờ đi.”

 

 

Tiểu Bạch: …

Thấy cô dứt khoát đồng ý, Tiểu Bạch bỗng cảm thấy không vui, nhịn không được hỏi:

“Ngươi không thèm để tâm đến ta sao?”

 

 

“Hả?”

A Chiêu ngơ ngác nhìn nó.

 

 

Tiểu Bạch hỏi:

“Ngươi dứt khoát đồng ý hủy khế ước với bổn tọa thế à?”

 

 

“Trước đây ngươi nói với ta rồi, chỉ cần ngươi giúp ta tìm được a cha a nương, ta sẽ hủy khế ước này.”

A Chiêu thật ra rất không nỡ rời Tiểu Bạch, nhưng chuyện đã hứa thì phải làm.

 

 

“…”

Hình như quả thật có chuyện đó.

 

 

Tiểu Bạch nhìn cô hỏi:

“Ngươi không lo hủy khế ước xong bổn tọa sẽ đi ngay sao?”

 

 

“Có chứ.”

A Chiêu thật thà gật đầu, tuy ở cùng Tiểu Bạch chưa lâu, nhưng cô rất thích nó.

Nghĩ đến việc nó sẽ rời đi, cô không kìm được hít mũi, tội nghiệp nhìn Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch, ngươi đừng đi được không?

Ta sẽ đối tốt với ngươi mà.”

 

 

“Bổn tọa chưa nói là sẽ đi.”

Tiểu Bạch vội nói.

 

 

Thấy cô bé sắp khóc, lòng nó hoảng loạn.

Hừ, chắc chắn không phải vì nó quan tâm cô đâu, nhất định là do linh thú khế ước tác động.

Đúng, nhất định là vậy.

 

 

Nó nhìn cô bé trước mắt sắp khóc, trong lòng vừa bất lực vừa có chút tự hào:

Xem kìa, con bé này vẫn rất qua tâm đến mình, rời mình không nổi rồi, hừ hừ.

 

 

Tiểu Bạch cam đoan nhiều lần.

Rằng sau khi giải khế ước nó sẽ không rời khỏi cô, A Chiêu lúc này mới yên tâm.

Cô làm theo lời Tiểu Bạch chỉ dạy, hai tay chắp lại, nhắm mắt.

Nhìn thấy trong đầu một Tiểu Bạch phiên bản thu nhỏ, toàn thân lông xù.

Và còn thấy trên người nó có sợi dây vàng quấn chặt với mình.

 

 

Giọng Tiểu Bạch vang bên tai cô:

“Thấy sợi dây vàng đó chưa?”

 

 

A Chiêu:

“Ừ, thấy rồi.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Tốt, ta đọc một câu, ngươi đọc một câu.”

 

 

“Ừ.”

 

 

“Thiên địa chi linh khí, thính ngô chi hiệu lệnh.”