“Chip chip~”
Trên đỉnh đầu của Đông Phương Mặc vang lên tiếng kêu lanh lảnh.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn.
Thấy hai con tiểu linh điểu tròn vo phát ra ánh xanh u huyền từ trên không lao xuống chỗ họ.
Khi sắp đ.â.m vào, chúng bất ngờ thắng gấp, chật vật dừng lại trước mặt Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc.
“Chip chip chip~”
Tiểu linh điểu bay vòng vòng quanh hai người, đôi cánh nhỏ vỗ liên tục, trông đáng yêu vô cùng.
Thế nhưng, khi nhìn hai con vật đáng yêu ấy, lòng Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc lại dấy lên dự cảm chẳng lành.
Tô Vi Nguyệt đưa tay chạm vào con tiểu linh điểu trước mặt:
“Chip chip~”
Âm thanh mềm mềm vang lên:
“A tỷ, muội là A Chiêu đây.
Muội và Tiểu Bạch phát hiện bọn xấu kia là ma tu.
Tiểu Bạch nói ma tu bỗng dưng xuất hiện chắc chắn có âm mưu.
Muội và Tiểu Bạch lén theo chúng, phát hiện ra cửa vào sào huyệt của chúng.
Hai người mau gọi người đến đi~”
Nghe xong lời muội muội, hai người Đông Phương Mặc đồng loạt giật giật lông mày.
Cả hai lặng lẽ liếc nhau, rồi men theo hướng A Chiêu nói mà tìm đến.
Một lúc sau.
Tô Vi Nguyệt:
“Muội ấy nói tìm được sào huyệt, lối ra vào có phải bị trận pháp che giấu không?
Chúng ta tìm thử xem.”
“Tiểu Bạch đại nhân?”
Đông Phương Mặc tinh mắt trông thấy Tiểu Bạch nằm hôn mê dưới góc tường.
Cậu vội chạy đến lắc mạnh muốn gọi dậy.
Nhưng mặc kệ cậu lắc thế nào, Tiểu Bạch vẫn mềm oặt như một miếng bánh thú.
Thấy vậy, Tô Vi Nguyệt nhíu mày:
“Có phải trúng mê dược không?”
Nghe xong, Đông Phương Mặc lập tức lấy từ túi trữ vật ra một bình nhỏ đen nắp đỏ.
Vừa mở ra, một mùi hôi thối nồng nặc xộc ra.
Cậu nín thở, đưa miệng bình đặt dưới mũi Tiểu Bạch.
Mũi Tiểu Bạch khẽ động, ngay sau đó cả người bật dậy như cá chép quẫy:
“Thối c.h.ế.t ta rồi!”
Đông Phương Mặc thấy nó tỉnh, mừng rỡ:
“Tiểu Bạch đại nhân, ngài tỉnh rồi.”
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt.
Nó chợt nhớ lại chuyện vừa xảy ra, liền đảo mắt tìm kiếm:
“A Chiêu, A Chiêu đâu?”
“Chúng ta chưa thấy muội ấy.”
Tô Vi Nguyệt nói:
“Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe tin không thấy A Chiêu đâu, Tiểu Bạch tức giận vỗ mạnh móng xuống đất:
“Đám ma tu đáng chết, nhất định là chúng bắt A Chiêu rồi.”
“Tại sao chúng lại bắt muội muội?”
Đông Phương Mặc có phần lo lắng:
“Tiểu Bạch đại nhân…”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt thú màu đen của Tiểu Bạch bỗng biến thành màu vàng rực.
Ánh vàng ấy lóe lên hàn quang lạnh lẽo:
“Đám ma tu khốn kiếp, bản tọa phải g.i.ế.c sạch chúng.”
Dứt lời, Tiểu Bạch giơ móng đập mạnh vào bức tường gạch xanh tưởng như bình thường kia.
“Rầm!”
Tường rung lên, phát ra tiếng vo vo.
“Rắc!”
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt thấy bức tường bình thường xuất hiện một khe nứt.
Khe ấy nhanh chóng lan rộng như mạng nhện.
Bức tường gạch xanh vỡ vụn, không, chính xác là ảo trận trên tường đã bị phá.
Một lối đi tối om hiện ra trước mắt cả ba.
Tiểu Bạch không buồn để ý ánh mắt kinh ngạc của hai người, rút móng về, hừ lạnh:
“Đi thôi.”
Nói xong, nó hùng hổ bước vào thông đạo.
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt hoàn hồn, liếc nhau, cậu nói:
“Ngươi đi báo với thủ vệ trong thành.”
Nàng biết chuyện này không phải thứ mà hai tu sĩ cấp thấp bọn họ có thể xử lý, khẽ gật đầu:
“Được, các người cẩn thận, bảo vệ muội muội cho tốt.”
Đông Phương Mặc:
“Yên tâm, ngươi cũng cẩn thận.”
Một thú hai người chia hai ngả, lên đường.
A Chiêu nhờ thuật ẩn thân mà vừa né vừa trốn suốt dọc đường.
Không biết là tu vi đám người kia ngang tầm cô, hay là do cô may mắn, chẳng ai phát hiện ra.
Cô rón rén đi tới một góc, thấy hai kẻ trông như gia nhân đang cầm gậy lo lắng làm gì đó.
Một người run run:
“Cẩn thận chút.”
“Yên tâm, mấy con cổ trùng này chỉ thích thịt m.á.u người chính đạo, không bò lên người chúng ta đâu.”
Người kia bình tĩnh hơn một chút, nhưng động tác vẫn rất dè dặt, sợ làm hỏng thứ trong hũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lúc lâu sau, hắn đặt cây gậy xuống, đậy nắp hũ lại:
“Xong rồi, giờ chỉ cần đợi bọn kia hít đủ dược khí.
Lũ cổ trùng này sẽ theo mùi mà bò đến, chui vào cơ thể bọn chúng.”
Lúc này, có người đi đến, chỉ vào hai kẻ đó:
“Hai ngươi vào kho dời đồ ra đây.”
“Vương quản sự bảo chúng ta…”
Một người định giải thích rằng bọn hắn phải trông coi hũ cổ trùng này.
Người kia huých khuỷu tay nhắc nhở hắn im miệng, rồi cười nịnh:
“Dạ, bọn tiểu nhân đi ngay.”
Kẻ đến rất hài lòng, gật đầu rồi bỏ đi.
Hắn vừa đi, gia nhân nhất khó hiểu nhìn gia nhân nhị:
“Sao vừa nãy ngươi không cho ta nói?
Chúng ta phải trông coi cái hũ này mà.”
Gia nhân nhị nói:
“Đó là tiểu cữu tử của Vương quản sự.
Kẻ đó kiêu căng lắm, chỉ cần trái ý là muốn g.i.ế.c người.
Ngươi dám cãi lệnh, đầu ngươi sẽ rơi ngay.”
Gia nhân nhất nghe thế do dự:
“Vậy giờ làm sao?
Chúng ta phải canh lũ cổ trùng này.
Chúng rất yếu khi chưa hút m.á.u người, lỡ xảy ra chuyện…”
“Ở đây toàn người mình, có chuyện gì đâu, đi mau, dọn xong rồi về.”
Hai người vội vã rời đi.
A Chiêu đứng nhìn hũ gốm to cỡ đầu mình, lại liếc theo bóng lưng hai kẻ kia.
Gương mặt mũm mĩm hiện rõ vẻ trầm ngâm.
Thứ này là sâu có thể chui vào cơ thể tu sĩ?
Nghe đã thấy chẳng lành, có nên tiêu diệt luôn không?
A Chiêu đảo mắt nhìn quanh, thấy bó đuốc không xa, mắt lóe sáng, có cách rồi.
Có cách rồi, nhưng cô không vội, đứng đợi quan sát thêm.
Thấy góc khuất này quả thực hiếm người qua lại, liền chạy vội đến giá đuốc, lấy một cây rồi chạy lại hũ gốm.
Ban đầu cô định mở nắp, nhét đuốc vào, đốt c.h.ế.t hết sâu bên trong.
Nhưng khi tay sắp chạm nắp, động tác lại dừng.
Ờ… lỡ mở ra, sâu không c.h.ế.t mà chui ra ngoài thì sao?
Hai tên kia vừa bảo, lũ này chuyên hút m.á.u tu sĩ, lỡ cô bị hút đến chẳng còn mảnh xương thì sao?
A Chiêu nghĩ mãi, lại nhìn cái hũ trước mặt.
Nói ra thì cái hũ này trông giống cái hũ cô từng nhặt ở thôn Thiên Bích.
Cô còn đặt lên lửa luyện đan nữa…
A Chiêu mắt cong cong, cô quả thật thông minh ghê!
Gia nhân nhất và nhị vừa xoa tay xoa chân quay lại:
“Cái lò đan kia nặng thật, bọn tu sĩ đó giàu ghê.
Mười nghìn linh thạch thượng phẩm, đưa mà không chớp mắt.”
“Đúng đúng, nhưng chẳng mấy chốc sẽ mất cả tiền lẫn mạng thôi.”
Hai kẻ nhìn nhau cười nham hiểm.
Thế nhưng, khi quay lại chỗ hũ gốm, cả hai hét như bị chọc tiết:
“Ai, ai làm!!!”
Dưới hũ gốm đen được kê mấy viên gạch dựng thành một cái bếp méo mó.
Trong bếp nhét năm sáu cây đuốc cháy rực.
Đuốc quấn vải tẩm dầu, lửa cháy dữ dội.
Cả hai gào lên lao đến, mặc kệ hũ gốm nóng rát, bưng xuống đất.
“Xì xì!”
Hũ gốm nóng bỏng chạm nước trên nền, lập tức bốc hơi trắng xóa.
Họ thò đầu nhìn, trùng trong hũ đều c.h.ế.t cứng cả rồi.
Hai ma tu mắt tối sầm, suýt ngã:
Xong rồi, tiêu rồi.
A Chiêu đang ẩn thân đứng xa xa thấy phản ứng của chúng.
Cô bé xác nhận lũ sâu c.h.ế.t sạch, âm thầm thở phào:
Giết hết là được rồi.
Cô thả bước rời đi, trên đường gặp một cái lồng nhốt con rắn độc lưỡi đỏ lè lè, vảy óng ánh.
Tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn con rắn, nghĩ nghĩ, nhặt đá nện xuống.
Lúc còn ở thôn cô bé từng gặp rắn khi chặt củi, chuyện đập rắn cũng quen tay.
Tu luyện một thời gian, sức cô lớn hơn, nện bôm bốp mấy cái, cả rắn lẫn lồng sắt đều bẹp dí.
A Chiêu thầm nghĩ:
Nếu tìm được túi trữ vật của mình thì tốt.
Như vậy cô có gặp người hay vật gì khác cũng có thể dùng thuốc độc và mê dược mà a huynh cho.
Đồng thời, cô cũng rút kinh nghiệm:
Lần sau rắc mê dược, phải nín thở, không được tự làm mình ngất nữa.
“Ong ong ong~~”
A Chiêu đi ngang một chỗ, nghe tiếng vù vù quen thuộc.
Cô dừng lại, ngó quanh, cuối cùng nhìn thấy một đống tạp vật.
Cô chạy đến bới ra, lộ ra Tiểu Hắc đang kêu "ong ong".
A Chiêu vui mừng, khẽ gọi:
“Tiểu Hắc~”
Tiểu Hắc khựng một chút, rồi kêu càng dữ:
Ngươi, cái đồ nha đầu thối, sao lại làm mất bổn thần kiếm hả?
Tức c.h.ế.t kiếm rồi!
A Chiêu không do dự, giơ tay bé vỗ mạnh lên chuôi kiếm:
“Đừng ồn, chúng ta hiện đang ở ổ của bọn xấu, còn ồn ta đánh ngươi đó.”