A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 98: Bọn chúng là ma tộc, là kẻ xấu!



Đối diện với cô bé nhỏ xíu đang giơ nắm đ.ấ.m dọa dẫm, giọng non nớt mà dữ tợn, Tiểu Hắc im lặng.

Thôi bỏ đi, đường đường là thần kiếm, nó không thèm chấp nhặt với một nhóc ba tuổi.

 

 

A Chiêu nhặt Tiểu Hắc lên, rút ra, nắm chặt trong tay.

Cô không rõ là đang nói với Tiểu Hắc hay tự lẩm bẩm:

“Nếu gặp kẻ xấu, ta sẽ c.h.é.m hắn một kiếm.”

 

 

Thế nhưng, suốt dọc đường cô chẳng gặp ai cả.

Đi được một đoạn, cô nghe thấy một giọng nói vang dội:

“Chư vị, đây là Vạn Niên Băng của Cực Hàn Chi Địa, là thứ tốt để luyện phôi pháp bảo, binh khí...”

 

 

A Chiêu lập tức khựng lại.

Vạn Niên Băng ở Cực Hàn Chi Địa!

 

 

Cô đổi dáng đi chậm chạp trước đó thành bước chạy lon ton.

Đôi chân nhỏ con gắng hết sức lao nhanh về phía tiếng nói.

Vạn Niên Băng, một trong những dược dẫn chính của Tẩy Linh Đan!

Vì chạy quá vội, cô chẳng để ý xung quanh.

 

 

Ở một khúc ngoặt...

“Bốp!”

 

 

A Chiêu đ.â.m sầm vào một người, pháp bảo phòng thân ở thắt lưng hắn lóe sáng.

Cô bé lùi mấy bước mới đứng vững được, còn người kia loạng choạng ngã lăn ra đất.

 

 

Hắn ôm mông, chửi rủa:

“Đứa nào mù mắt vậy, không thấy gia gia ta… ơ?

Đứa nhóc nào đây?”

 

 

Khi hắn nhìn rõ A Chiêu, khựng lại một chút.

A Chiêu trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn cơ thể mình.

Giờ cô mới phát hiện thuật ẩn thân đã bị giải từ lúc nào không hay.

Nhất thời, cô hoảng hốt, nắm chặt Tiểu Hắc.

 

 

Cô nhận ra hắn.

Chính là kẻ vừa rồi chỉ huy hai người khác khiêng đồ, dường như thân phận không tầm thường.

 

 

“Lạc vào đây hả nhóc con?”

Tiểu cữu tử của Vương quản sự thấy sự hoảng loạn trong mắt A Chiêu, nhướn mày cười gian.

 

 

A Chiêu nuốt nước bọt, căng thẳng nói:

“Thúc ơi, ta lạc đường, đang tìm a huynh và a tỷ, thúc có thấy họ không?”

 

 

Tiểu cữu tử của Vương quản sự nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười hung tợn:

“Thấy rồi, tất nhiên là thấy. Thúc thúc đưa cháu đi tìm.”

 

 

Hắn đứng dậy, đưa tay về phía A Chiêu.

A Chiêu nhìn bàn tay đó, lại ngước nhìn hắn, lùi mấy bước:

“Ta nhớ ra a huynh a tỷ ta ở đâu rồi, ta tự đi tìm được.”

Nói xong, cô quay người bỏ chạy.

 

 

“Muốn chạy? Không dễ đâu.”

Hắn thấy A Chiêu chạy, khóe miệng nhếch rộng tới mang tai, lưỡi rắn đỏ dài thò ra:

“Xì xì!!!”

 

 

A Chiêu nghe động, quay đầu nhìn.

Một con hắc xà to hơn cả người cô bé đang lao đến.

Con hắc xà khổng lồ vọt đến rất nhanh, không kịp cắn cô thì đ.â.m sầm vào tường, vang rền cả góc.

 

 

A Chiêu thấy nó đụng tường liền chạy nhanh hơn.

Cô niệm Thần Hành quyết để tăng tốc, đồng thời nhớ đến phù Tật Hành trong túi trữ vật.

Nếu dán phù đó chắc chắn sẽ nhanh hơn nữa.

 

 

Đôi mắt mãng xà lóe ánh m.á.u tham lam, cái đuôi dài vung mạnh, quét về phía cô.

Tim A Chiêu đập thình thịch, Tiểu Hắc trong tay rung lên hai cái.

Cô bé nhìn con rắn đen kia, cầm thanh đoản kiếm hai thước đ.â.m mạnh vào đuôi nó.

 

 

“Choang!”

Mũi kiếm đ.â.m lên da rắn vang lên tiếng giòn như đ.â.m vào kim loại dày.

A Chiêu tròn mắt, da rắn cứng quá!

 

 

Kiếm rung lên, tay cô cũng run hai cái.

Nhưng vẫn nắm chặt, bật người lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách.

Con mãng xà vẫn đuổi sát.

 

 

Cô bé lục lục bên hông, móc ra một nắm gì đó, ném về phía nó:

“Xem độc của ta đây!”

 

 

Giọng non nớt mà vang dội.

Hắc xà cười lạnh, đúng là con nít, rải độc còn hét lên.

Nó lập tức dừng lại, tránh xa đám bột tung ra.

Thế nhưng...

 

 

"Rào rào~"

Chỉ là một nắm cát vàng!

 

 

Hắc xà sững người, lập tức hiểu mình bị lừa, tức giận gào vang:

“Gào!!!”

 

 

A Chiêu chạy thục mạng, hướng về phía có tiếng người vừa nãy.

Bên đó hình như đông người.

Nếu cô không nhớ nhầm, hai kẻ trông côn trùng kia từng nói nơi đó có rất nhiều tu sĩ.

Bọn xấu muốn hại họ, chắc họ không phải người xấu đâu.

Nghĩ vậy, cô càng chạy nhanh.

 

 

“... Ba trăm ngàn linh thạch, vị đạo hữu này ra giá ba trăm ngàn, còn ai cao hơn không?”

Vương quản sự đứng trên đài cao lớn tiếng rao.

 

 

“Ba trăm năm mươi ngàn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ba trăm năm mươi ngàn, còn ai nữa không?”

Vương quản sự quét mắt khắp nơi, ánh mắt lóe tia độc ác:

Chút nữa bọn bay đều sẽ thành rối gỗ của ta...

 

 

“GÀO!!!”

Tiếng gầm của yêu thú vang lên từ hành lang sau đài.

 

 

Vương quản sự khựng lại.

Đó là tiếng tiểu cữu tử hắn?

Nó nói gì thế?

Hắn nghe không hiểu tiếng mãng xà.

Nhưng chắc lại có kẻ chọc nó tức giận.

Nếu không nhờ thê tử hắn giúp đỡ nhiều, hắn đã g.i.ế.t cái tên chỉ làm hỏng chuyện này lâu rồi.

 

 

Đám đông nghe rõ tiếng gầm, để trấn an họ, Vương quản sự cười:

“Đó là yêu thú lát nữa sẽ đem đấu giá, chắc thuốc hết tác dụng rồi, người đâu, cho nó thêm chút...”

 

 

Chưa dứt lời, một giọng trẻ con vang lên:

“Xin nhường đường, cảm ơn!”

 

 

Sau đó, từ hành lang sau đài, một cô bé như ngọc khắc băng gọt lao ra vèo một cái, chạy thẳng lên đài.

Mi mắt Vương quản sự giật giật, chỉ thấy cô bé vừa chạy vừa la lớn:

“Ở đây có kẻ xấu!

Chúng đều là ma tộc ma tu, muốn dùng côn trùng khống chế các ngươi, mau chạy đi!”

 

 

A Chiêu hô lớn, dùng đúng phương pháp a tỷ dạy:

Đưa linh lực vào tiếng nói, để mọi người nghe thật rõ.

 

 

Các tu sĩ đều sững sờ.

Vương quản sự biến sắc, lập tức quát:

“Con nhãi ở đâu ra, dám gây sự ở đây, người đâu, ném nó ra ngoài...”

 

 

“GÀO!!!”

Hắn chưa nói hết câu, từ hành lang sau đài có một con hắc xà khổng lồ lao ra.

Đụng thẳng hắn bay đi, hắn hét thảm một tiếng.

 

 

A Chiêu nhỏ người chân ngắn, dưới đài toàn là người, bên tai vang tiếng của chính cô:

“Ma tộc! Chúng đều là ma tộc!

Các ngươi xem, trên người con xà kia có ma khí...”

 

 

Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn về con hắc xà.

Quả nhiên thấy ma khí quanh người nó, mặt ai cũng đổi sắc.

Có người hô:

“Ma khí, là ma tộc!”

 

 

Phần lớn hoảng loạn.

Tu sĩ bây giờ nhiều kẻ chưa từng gặp ma tộc.

Miệng thì nói mình lợi hại, nhưng thực sự đối mặt, ai cũng hoảng.

 

 

Vương quản sự ôm eo đứng dậy, mắt lóe ác độc, hét:

“Động thủ!”

 

 

“Bùm bùm bùm!”

Ngọc thạch gắn trên tường đồng loạt nổ tung, không khí tràn mùi ngọt lịm.

 

 

Vương quản sự cười lớn:

“Các ngươi đã hít rất nhiều Ma Hoa Phấn rồi, chờ c.h.ế.t đi!”

 

 

Ma Hoa Phấn là món ưa thích nhất của cổ trùng hắn nuôi.

Mà cổ trùng lại thích m.á.u thịt tu sĩ nhân tộc.

Hai thứ này cộng lại sẽ khiến cổ trùng hoàn toàn điên loạn.

Chỉ cần cổ trùng chui vào cơ thể đám người này, hắn sẽ khống chế được hết.

 

 

Thế nhưng, cười hồi lâu, thấy có mấy tu sĩ đã rút kiếm g.i.ế.c mấy thuộc hạ hắn, hắn mới nhận ra không đúng:

“Cổ trùng đâu? Mau thả cổ trùng!”

 

 

“Vương quản sự, cổ trùng c.h.ế.t hết rồi.”

Có kẻ run rẩy đáp:

“Tiểu cữu tử bảo chúng ta đi dọn đồ, lúc về thì hũ cổ đã c.h.ế.t cả.”

 

 

Sắc mặt Vương quản sự vặn vẹo, gằn giọng:

“Đem Vạn Độc Xà của ta đến!”

Chỉ cần Vạn Độc Xà phun một hơi độc, tu sĩ hít vào không c.h.ế.t cũng tàn.

 

 

“Quản... quản sự, Vạn Độc Xà cũng c.h.ế.t rồi, bị người ta đập nát cả rắn lẫn lồng.”

 

 

Sắc mặt Vương quản sự méo hẳn, túm cổ áo kẻ kia:

“Lồng sao lại nát, ta dùng huyền thiết thượng hạng rèn cho Tiểu Độc cơ mà!”

 

 

Thuộc hạ sắp khóc:

“Tiểu cữu tử nói huyền thiết của lồng tốt quá, hắn lấy mất rồi, đổi cho ngài cái lồng sắt thường...”

 

 

Chưa dứt lời, mắt hắn trợn tròn, không tin nổi nhìn Vương quản sự.

Vương quản sự rút tay khỏi tim hắn, lạnh lùng:

“Đồ vô dụng, hai chuyện liên tiếp làm hỏng, đáng chết.”

 

 

“GÀO!!!”

Con hắc xà điên cuồng cắn loạn giữa đám người.

 

 

Vương quản sự hét:

“A Hắc! Giết hết bọn chúng cho ta!!!”

Đã không dùng được thì c.h.ế.t hết đi.

 

 

“Keng!”

Một tia hàn quang lóe lên trong tầm mắt hắn.

Khi Vương quản sự phản ứng lại, đầu hắn đã rơi xuống đất.

Đôi mắt mở to khó tin nhìn lão nhân tóc bạc trước mặt.

 

 

Lão kiếm khách vung kiếm, m.á.u đỏ trên thân kiếm văng ra:

“Đất của nhân tộc, há cho ma tộc các ngươi làm loạn nơi này!”