A Khương

Chương 10



 

Trấn Thanh Thạch trở nên vắng lặng như cõi chết.

 

Đêm đến, tĩnh mịch đến rợn người.

 

Mẫu thân thường kể chuyện xưa cho ta nghe.

 

Người nói, ở Liêu Đông, chúng ta vẫn còn thân thích quen biết.

 

Nơi ấy có những cánh đồng tuyết trắng nối liền tận chân trời, rừng rậm bạt ngàn, lại có cả loài hải đông thanh sải cánh giữa tầng không.

 

Còn có… Trượng đại thúc…

 

Ta nửa tỉnh nửa mê, lẩm bẩm hỏi:

 

“Có phải là Tiểu Công gia không?”

 

Mẫu thân không đáp.

 

Chỉ có Đại Bạch dừng tiếng ngáy, phát ra một tiếng “meo~” đầy nghi hoặc, như thể nó cũng nhận ra người ấy vậy.

 

Hồi lâu sau, mới nghe tiếng mẫu thân vọng ra, lẫn vào gió đêm, tan vào trong màn tối mịt mùng…

 

“Đã từng có một thời, phụ thân con là Tiểu Công gia của phủ Ngụy Quốc công… tên là Lương Ngộ…”

 

Lời bọn nha bà khi xưa, hóa ra đều là thật.

 

Phủ Quốc công sụp đổ chỉ sau một đêm, Tiểu Công gia bị giáng đi lưu đày đến Liêu Đông.

 

Lão Thái quân thương xót cháu trai, liền đem đại nha hoàn là Lộng Tình gả cho hắn — không danh không phận, chỉ để tiện bề hầu hạ, lại có thể nối dõi tông đường. Đợi ngày họ Lương khôi phục lại thanh danh, sẽ rước Lộng Tình làm chính thê.

 

Mẫu thân ta tên là Tần Tuế, cũng chính là Lộng Tình ấy.

 

Để báo đáp ân tình của Lão Thái quân, mẫu thân vốn đã được trả tự do vẫn nguyện cùng Lương Ngộ vượt gió tuyết mà lên phương Bắc, hết lòng chăm sóc, rồi sinh hạ ta — Lương Khương.

 

Hậu bối nữ tử, đều dùng chữ “Nữ” làm bối tự.

 

Lương Ngộ từng chọn ra nhiều tên: Hiền, Uyển, Tịnh, Kiều, Giao… nghe qua đều là danh xưng của các tiểu thư khuê các dịu dàng, đoan thục.

 

Nhưng mẫu thân lại nhất mực muốn dùng chữ “Khương”.

 

Sinh khương. (Gừng tươi)

 

Gừng tươi có vị cay, tính ấm, có thể xua đuổi trăm thứ tà khí, khiến đầu óc minh mẫn, tinh thần sáng suốt.

 

Liêu Đông giá rét khôn cùng, bao lần là nhờ bát canh gừng nóng mà cứu người qua cơn nguy kịch.

 

Mẫu thân không mong ta chỉ là một nữ nhi yếu mềm, mà hy vọng ta có thể sống như củ gừng — nóng hổi, cay nồng, phá tan mọi lề thói thế tục.

 

Về sau, họ Lương rửa sạch oan khuất, định cư lại ở Liêu Đông.

 

Lương Ngộ cưới một vị tiểu thư danh giá nơi ấy làm chính thê.

 

Mẫu thân bèn tìm đến bằng hữu cũ nơi khuê phòng, nhờ sự giúp đỡ của Oanh Nhi di di, đưa ta rời khỏi Liêu Đông.

 

Một đường xuôi về phương Nam.

 

Chúng ta định cư tại trấn Thanh Thạch, huyện Bình Ninh.

 

Di gia gia nói, đất Liêu Đông có giặc Đát, phương Nam có giặc Oa, lại thêm loạn binh của Chu Vương, thiên hạ bốn bề chẳng nơi nào thái bình.

 

Trời đất đảo điên, có thể giữ được một góc yên tĩnh thế này… đã là phúc phận mà ông trời ban cho.

 

Năm nay, hoa màu phần nhiều đã c.h.ế.t héo, nhưng luống đậu sau vườn nhà ta lại lớn khỏe lạ thường, mẫu thân đã tích trữ được mấy bao to đầy ắp.

 

Người canh giữ những bao đậu ấy, giữa đôi mày giăng mãi một nỗi sầu chẳng thể gỡ.

 

Người muốn cứu tế xóm làng, muốn để Tiểu Nữ ăn no bụng.

 

Nhưng tình cảnh thế này, những kẻ như Ô bà bà đâu chỉ có một. Miệng nối liền dạ dày, mà dạ dày thì như đáy vực, mấy bao đậu làm sao lấp nổi?

 

Di gia gia than: “Kẻ mang ngọc trong người, tất chuốc họa vào thân.”

 

“Này Tuế nương, con phải nghĩ cho bản thân và A Khương trước.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đói là nỗi dày vò khốn khổ.

 

Ta ăn no rồi, vậy mà trong lòng vẫn chẳng thể thấy vui.

 

Ta không biết phải làm sao, chỉ đành mỗi ngày vùi đầu vào sách vở, mong tìm ra một đáp án.

 

Mẫu thân không mang cơm cho Tiểu Nữ nữa.

 

Người dặn ta, cứ cách vài hôm, lại buộc một túi đậu nhỏ lên cây liễu trước nhà, bỏ vào đó một nắm đậu. Tiểu Nữ biết trèo cây.

 



 

Những kẻ từng bỏ trốn lại lần lượt quay về.

 

Bọn họ nói, dọc đường toàn là giặc Đát và loạn quân của Chu Vương, phu nhân của Huyện Tôn cũng đã bị giết.

 

Một thương đ.â.m thủng bụng, bên trong còn là thai nhi chưa thành hình.

 

Một vị nương tử của Thạch chưởng quầy đã không còn nữa.

 

Nghe nói nàng vì che chở cho mọi người mà cam tâm tình nguyện bị giặc Oa bắt đi.

 

Nàng sống hay chết, nay đã chẳng còn ai bận tâm.

 

Vị nương tử còn lại thì bụng đã nhô cao, Thạch chưởng quầy hết lòng che chở, vừa khẽ đỡ nàng, vừa một tay xua đuổi lũ ruồi xanh đang bu đầy tấm biển hiệu.

 

“Nương tử, cẩn thận một chút.”

 

Ta nằm bò trên cành liễu, chẳng kiềm được mà nảy sinh ý nghĩ xấu xa:

 

Nữ nhân ấy… thật sự cam tâm tình nguyện đi c.h.ế.t sao?

 

Nàng vốn là người xứ khác, có phụ mẫu huynh đệ yêu thương, chỉ vì bị nha bà Trịnh đại nương lừa bán mà trôi dạt đến nơi này.

 

Ngày thường, nàng ít nói ít cười, bị người ta bắt nạt cũng không dám phản kháng. Ta từng vài lần thay nàng nói đỡ, nàng liền đem bông hoa nhung nhỏ tự tay làm tặng ta:

 

“A Khương, muội giống hệt cháu gái của ta vậy.”

 

“Ta sớm muộn gì cũng sẽ về nhà, cả nhà đều đang đợi ta.”

 

Thạch chưởng quầy ho khan một tiếng sau cửa sổ.

 

Nàng hoảng hốt run b.ắ.n người, liền vội vàng chạy vào:

 

“Quan nhân, thiếp thân đến hầu hạ người.”

 

Một người muốn chết, có thể viện ra vạn ngàn lý do.

 

Ta không tin, nàng là vì Thạch chưởng quầy mà chết.

 



 

Không còn đường nào để trốn.

 

Không còn hạt nào để ăn.

 

Cỏ cũng chẳng còn, chỉ còn đất khắp nơi.

 

Không rõ là bắt đầu từ ai, dần dà người người đều ăn thứ gọi là “đất quan âm” — đất trắng vỡ vụn, nghiền nhuyễn rồi trộn cùng vỏ cây, đem hấp trên bếp, làm thành từng chiếc bánh trắng tròn, béo múp.

 

Ăn một miếng, bụng lập tức trương phình.

 

Cảm giác như đã no.

 

Nhưng… không thể bài tiết.

 

Tiểu Nữ kể với ta, nhà nàng cũng có ăn đất quan âm, nhưng vẫn phải để Ô Nguyên Bảo dùng trước.

 

Hắn ăn xong thì táo bón, bụng phình lên, vô cùng khó chịu. Ô bà bà bèn vót một ống trúc, giúp hắn moi thứ ấy ra ngoài.

 

Ngày nào cũng m.á.u me đầm đìa.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Đau… còn hơn là bị tức bụng mà chết.”