Gần đây hắn luôn khoác một thân hắc y, dung mạo càng thêm lạnh lùng cứng cỏi.
“Hắn không ghi tên ta, ta cũng sẽ ra chiến trường.”
“Bậc đọc sách, đã cầm được bút thì cũng g.i.ế.c được giặc. Nếu không thể làm vậy, thì đọc sách Thánh hiền chẳng khác nào đổ vào bụng chó.”
Tổ phụ hắn nghe vậy mà lòng vẫn đầy an ủi.
Đích thân ông mặc giáp cho hắn, đeo cung tên sau lưng.
“Nam nhi sinh giữa loạn thế, ắt phải cầm thanh kiếm ba thước, lập nên công trạng.”
“Tổ phụ chẳng cầu con vinh hoa phú quý, chỉ mong con xứng với sách Thánh hiền từng đọc, xứng với chí hướng trong lòng.”
“Đi đi con!”
Hoài Anh đem toàn bộ sách quý mà hắn cất giữ tặng lại cho ta, dặn phải chăm chỉ đọc lấy.
Thấy rõ lòng mình, hiểu thấu thế gian — bất luận nam hay nữ, đều có thể xem, đều nên học.
Hắn đưa cho Tiểu Nữ một túi lương khô, bảo nàng ăn cho no bụng. Thời loạn thế, quan trọng nhất là phải sống và sống, chứ chớ nên bỏ mặc chính mình.
Trước lúc rời đi, ta và Tiểu Nữ trốn trên ngọn liễu lớn, lặng lẽ nhìn hắn.
Tàn dương đỏ như màu máu.
Bờ vai từng gầy guộc khi xưa, nay cứng cáp tựa sắt thép. Hắn đeo cung, vác kiếm, từng bước một tiến vào bóng tối.
Không sợ hãi, cũng chẳng do dự.
Hắn bất chợt quay đầu lại, mỉm cười gọi lớn một tiếng:
“A Khương, ta đã trở thành cây tùng cây bách rồi sao?”
A…
Đúng là kẻ hẹp hòi.
Thì ra, tiểu thư sinh từng đứng khoanh tay nơi đầu phố năm nào, chưa bao giờ là một tượng búp bê sứ dễ vỡ.
Hắn là cây tùng mạnh mẽ nhất ở trấn Thanh Thạch.
Hắn như cây tùng xanh vững chãi, ta nguyện cùng hắn sánh vai vượt gió sương.
…
Mẫu thân ta đưa gia gia của hắn về nhà.
Ông là một lão nhân trầm mặc, từ sau khi Hoài Anh rời đi, hồn phách ông dường như cũng theo đó mà tan biến.
Cơm nước chẳng màng, đôi mắt đục trắng, chỉ còn chòm râu bạc khẽ phập phồng theo hơi thở yếu ớt.
Đại Bạch liền chui vào lòng ông.
Lăn lộn một hồi, cứ thế cọ sát mãi không ngừng.
Lông trắng bay cả vào mũi.
Di gia gia hắt hơi mấy cái, ánh mắt dần khôi phục thần sắc, mỉm cười nói:
“Bộ xương già này của ta vẫn chưa c.h.ế.t được đâu, A Khương đừng lo.”
“Đạp Tuyết, ngươi cũng đừng lo.”
Mẫu thân nói, Đại Bạch vốn là mèo trong phủ Quốc công, tên thật là Đạp Tuyết.
Nó là con mèo có tính tình hiền hòa nhất, ở đâu cũng sống được.
Sống được… thì mới có hy vọng.
Di gia gia nói — sẽ chờ Hoài Anh bình an trở về.
Trong nhà đã cạn sạch thịt muối và gạo tẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẫu thân bắt đầu nấu cơm đậu tạp — nào là đậu vàng, đậu xanh, đậu đen — đem hầm trong bát, hương thơm thoảng nhẹ, lại có thể ăn no bụng.
Thừa lúc trời tối, mẫu thân lén lút mang cơm cho tiểu nữ.
Nhà Ô nương tử thì người đông mà thóc gạo chẳng còn bao nhiêu, Ô Nguyên Bảo được ăn trước, kế đến là Ô bà bà, rồi mới tới Ô nương tử và Tiểu Nữ — là hai người ăn sau cùng
Mẫu thân sợ nàng chẳng được miếng nào.
Bao lương thực mà Hoài Anh mang tới, chẳng cần nghĩ cũng biết, nhất định đã bị Ô Nguyên Bảo chiếm làm khẩu phần riêng.
Tên tiểu tử ấy mới lớn mà ăn khỏe khác người. Năm đói kém này, mà hai má nó vẫn phúng phính, hồng hào đầy sức sống.
Ô bà bà cười hiền từ:
“Nguyên Bảo ngoan lắm, có ăn mới có sức.”
Vừa nói, bà ta vừa múc thêm một bát cơm nữa cho Nguyên Bảo. Trong nồi giờ chỉ còn lớp cơm cháy khét lẹt.
Thêm chút nước sôi, bỏ mấy lá rau khô, bốc vài hạt muối — ấy chính là khẩu phần của Ô nương tử và Tiểu Nữ.
Ngoài cổng sân, Tiểu Nữ bưng hai chiếc bát mẻ miệng.
Nàng nhận lấy bát cơm đậu tạp mà mẫu thân đưa, rồi cẩn thận bới ra hơn phân nửa, bỏ sang bát của Ô nương tử.
Nàng lưu luyến ôm chặt lấy mẫu thân ta.
“Di nương ơi, về sau người đừng tới đưa cơm nữa. Người cũng đã gầy đi nhiều rồi, hãy giữ gìn sức khỏe. Rảnh rỗi, ta sẽ đến thăm người và A Khương.”
Loạn thế, muốn cứu tế người khác, tất phải gánh lấy rủi ro.
Tiểu Nữ sợ mẫu thân bị Ô bà bà dây dưa.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vì đứa cháu đích tôn, bà ta có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào để kiếm miếng ăn.
Miếng thịt đang nhai trong miệng Ô Nguyên Bảo là thịt chó.
Đó chính là con ch.ó mập mà một tiểu cô nương trên phố yêu quý nhất — Ô bà bà lừa mang về rồi làm thịt.
Tiểu cô nương ấy khóc lóc tìm suốt một thời gian rất lâu.
Cuối cùng… chính bản thân nàng cũng mất tích.
Khi nghe tin ấy, Ô bà bà chỉ bĩu môi, giọng hờ hững có phần chột dạ:
“Con nha đầu đó thật chẳng biết nghe lời!”
“Thời buổi này, mất đi thì cũng tốt thôi, bớt được một miệng ăn cho đám đàn ông trong nhà.”
…
Đất đai trấn Thanh Thạch như bị cạo đi một lớp.
Cỏ khô, vỏ cây, rễ cỏ trong ruộng — mọi thứ đều bị đào lên ăn sạch.
Cây liễu trước cửa nhà ta cũng bị lột vỏ, lá ngày một úa rũ, e rằng cũng sắp c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t chung với huyện Bình Ninh này, c.h.ế.t một cách chậm rãi.
Dân chúng bắt đầu bỏ xứ mà đi.
Bụng của Thạch chưởng quầy đã lép xẹp, trông như túi vải rách nát treo lủng lẳng trước ngực.
Hai nương tử của hắn, mỗi người dìu một bên, xiêu xiêu vẹo vẹo theo đoàn người mà rời khỏi thành.
Người nơi đây vốn quyến luyến mảnh đất đã bình yên suốt năm mươi năm, chưa từng chịu cảnh binh lửa hay thiên tai. Nếu không phải bước đường cùng, thì chẳng ai đành lòng bỏ nhà mà đi.
Nhà ta thì chưa rời đi, bởi trong hầm vẫn còn chút lương thực.
Nhà Ô nương tử… cũng chưa đi.
Họ đều là người già yếu, bệnh tật, vốn dĩ chẳng thể đi xa.
Ô bà bà chống gậy, lần mò khắp những ngôi nhà đã bỏ trống để nhặt nhạnh đồ cũ, tìm kiếm chút đồ ăn còn sót lại.
Huyện Tôn cũng chưa đi, nhưng đã đưa phu nhân đi trước — xuôi về phương Bắc, lên kinh thành lánh nạn.