Trên phố, đầy rẫy những người phình bụng nằm la liệt, nhắm mắt rồi… chẳng bao giờ mở ra nữa.
Đất Quan âm… cũng đã cạn.
Những nhà còn chút lương thừa, liền trở nên kiêu ngạo như Thạch chưởng quầy khi xưa, ngẩng cao đầu nghênh ngang đi giữa phố.
“Thê tử nhà ngươi diện mạo không tệ, muốn đem đi cầm không?”
“Một đêm, đổi lấy hai bát cháo.”
Kẻ đang nằm dưới đất, thều thào rên rỉ:
“Không… được…”
“Cho thêm một cái bánh rau trộn lá liễu, có pha đất quan âm, ăn vào sẽ no…”
“Không được…”
“Thôi bỏ đi, con phố này nam phụ lão ấu nằm đầy cả, ta đi tìm kẻ khác.”
“…Được…”
Cửa tiệm gạo lại mở ra lần nữa, tấm biển hiệu đã bạc màu theo gió bụi. Thạch chưởng quầy cúi rạp người, đi theo sau một nam nhân, không ngớt khom lưng thi lễ:
“Lão gia, xin cho thêm một chiếc màn thầu, nương tử tại hạ đang mang thai…”
Người nọ chẳng buồn buộc dây lưng quần, liền mắng một trận xối xả:
“Lão Thạch, ngươi thật là thứ khốn nạn!”
“Cả nữ nhân mang thai cũng dám đem ra cầm, ngươi coi lão tử là rùa đen chắc?”
“Đừng tưởng ta không biết — hai cái màn thầu ta cho, đều bị ngươi ăn sạch! Khiến thê tử ngươi nằm bẹp trên giường chẳng còn sức mà rên!”
“Nửa cái bánh này, mang về mà đút cho thê tử ngươi ăn!”
Nam nhân kia mắng chửi om sòm, tiện tay ném xuống nửa chiếc bánh làm bằng đất quan âm.
“Lương tâm ngươi… còn ít hơn cả ta.”
“Phì!”
Hắn nhổ một ngụm nước bọt, rồi quay lưng bỏ đi.
Đợi hắn khuất sau ngã rẽ, Thạch chưởng quầy cũng “phì” một tiếng, cúi xuống nhặt lấy nửa chiếc bánh, cho ngay vào miệng nhai ngấu nghiến.
Nhai được vài miếng, ông ta lại móc ra một khối từ trong miệng, nuốt nước bọt cố mà nén lại, vừa khóc vừa gào:
“Nương tử, ăn đi!”
Vài ngày trôi qua, trong nhà không còn vang lên tiếng động.
Tấm biển hiệu màu xanh nhạt đã bạc màu cuối cùng cũng rơi xuống đất, ngay cả ruồi nhặng cũng chẳng buồn bay đến tiệm gạo kia nữa.
Nơi đó, chẳng còn gì cả.
Chỉ còn lại Thạch chưởng quầy, ôm lấy t.h.i t.h.ể nương tử c.h.ế.t đói của mình mà gào khóc.
Ta không rõ… Thạch chưởng quầy vốn dĩ đã là kẻ xấu, hay chỉ đến lúc này mới trở nên đáng ghê tởm đến vậy.
Cùng thời gian này năm trước, ông ta còn bưng một chậu nho, phát cho lũ trẻ khắp phố ăn, nói rằng muốn tích đức cho hài tử tương lai.
Đến cả những đứa tiểu khất cái cũng từng ăn nho và bánh trung thu của ông ta.
Hồi ấy, người người đều gọi ông là “Tán tài đồng tử*” — lão gia béo tốt họ Thạch.
(*) Tán tài đồng tử: Ý chỉ một người ngây ngô, hiền lành, luôn đem tài sản của mình chia cho người khác, giúp đỡ kẻ nghèo, tích đức hành thiện.
Còn nay, người ta chỉ gọi ông là… kẻ điên.
…
Lúc gặp lại Tiểu Nữ, nàng chỉ còn da bọc xương, liếc mắt nhìn thôi đã thấy đám xương ấy tựa như muốn xuyên thủng làn da mỏng, như cành khô chực chờ đ.â.m ra khỏi vỏ.
Nàng chẳng còn hơi sức để leo cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ném phần cơm đậu đã nấu chín từ trên cây xuống.
Nàng không nhai, chỉ cố nuốt từng ngụm lớn. Từng hạt cơm lăn xuống theo thực quản gầy gò, suýt nữa khiến nàng nghẹn đến tắt thở.
Nàng nói:
Ô bà bà… đã c.h.ế.t rồi.
Ô Nguyên Bảo được cả nhà nuông chiều từ nhỏ, cứ gào khóc đòi ăn thịt.
Ô bà bà không biết moi từ đâu ra một miếng thịt thối, đem nấu lên cho hắn ăn.
Nguyên Bảo vừa ăn xong liền tiêu chảy không ngừng, hơi thở thoi thóp.
“Tổ mẫu ơi, con sắp c.h.ế.t rồi phải không…”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Con… con muốn trước khi c.h.ế.t được ăn thêm một miếng thịt nữa…”
Ô bà bà đau lòng đến phát cuồng, thế mà lại vung dao, c.h.é.m xuống đùi mình một nhát, cắt lấy miếng thịt sống nấu cho hắn ăn.
Khi Nguyên Bảo ăn ngon lành miếng thịt ấy, m.á.u của Ô bà bà cũng đã cạn khô.
Trước khi tắt thở, bà còn dặn dò Ô nương tử và Tiểu Nữ:
“Đừng để Nguyên Bảo đói bụng… khụ khụ… nếu không… ta có làm quỷ cũng chẳng tha cho hai mẹ con các ngươi…”
Khuôn mặt Tiểu Nữ đã trở nên tê dại.
Không vui, cũng chẳng buồn.
Nàng ôm gối, tựa mình vào thân cây liễu, ta thì ngồi trên cành, nghe nàng khe khẽ đọc lại 《Thiên Tự Văn》.
Tiếng nàng nhẹ như làn sương, như bèo nổi trên nước, như hạt bụi lơ lửng trong ánh sáng — những thứ không hề có chỗ nương thân, không đợi gió thổi, cũng tự tan đi mất.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang…”
“A Khương, ta sắp quên rồi… liệu chúng ta còn có ngày được học chữ nữa không?”
“Chắc chắn sẽ được! Hoài Anh còn phải dạy chúng ta học 《Luận Ngữ》 nữa mà!”
Hoài Anh…
Hắn cũng đã rời đi lâu lắm rồi.
Đêm thu, bầu trời cao vời vợi, một màu đen đặc quánh.
Ánh sao lấp lánh nhưng lạnh lẽo, ta chẳng rõ Tiểu Nữ rời đi khi nào, chỉ nhớ giữa khung trời đó, chúng ta từng ước hẹn một điều.
Cùng nhau sống sót.
Tương lai sẽ trở thành nữ tiên sinh, dạy các tiểu cô nương khác học viết chữ..
Thật là một nguyện vọng thiếu thực tế đến nực cười!
Thế nhưng… trong những ngày tháng gian khổ này, nếu không có lấy một giấc mộng, con người sẽ bị thế giới xấu xí vì đói nghèo kia lôi tuột xuống tận đáy vực.
Ô Nguyên Bảo đau bụng mấy hôm liền.
Rồi cũng chết.
Mặt hắn đen sạm, trông như bị trúng độc vì ăn phải thịt thối.
Ô nương tử và Tiểu Nữ đẩy một cỗ xe nhỏ, trên xe chất xác Ô bà bà và Ô Nguyên Bảo.
Chiếc xe ấy từng dùng để chở ô mai bán dạo, từng có nước đường dính đầy khung gỗ. Ô nương tử cào mạnh một mảng đường vàng dính trên thành xe, nhét vào miệng Ô Nguyên Bảo.
“Nguyên Bảo số tốt, lúc đi có ăn thịt, cũng có ăn đường.”
“Nếu gặp được An An tỷ tỷ của con dưới đó, nhớ nói với con bé rằng, mẫu thân và đại tỷ đều vẫn bình an, bảo nó sớm đầu thai, làm tiểu thư nhà quyền quý.”
“An An à, đừng về tìm mẫu thân trong mộng nữa… để mẫu thân đi tìm con.”
Ngoài thành, lại có thêm hai nắm mồ mới — như hai chiếc bánh màn thầu úp ngược giữa đất hoang.