Huyện Bình Ninh xuất hiện một nơi gọi là “chợ rau”.
Nhưng… nơi đó không bán rau, mà là bán người.
Hài đồng bị gọi là “thịt tuột xương”, lão nhân gọi là “châm thêm lửa”, nữ hài gọi là “chẳng kém thịt dê”.
Tươi hay dai, sắc da hay độ mềm — mỗi người, mỗi mức giá khác nhau.
Lò mổ mở lại, thớt gỗ bày la liệt những “con heo” mang hình người.
Có kẻ tự nguyện, cũng có kẻ bị trói đưa đến. Để tránh tình trạng ngộ độc như Ô Nguyên Bảo, thịt người đều là “cắt sống, bán ngay”.
Có người chết.
Cũng có kẻ nhờ đó mà sống tiếp.
Ô nương tử đã có ý muốn tìm chết, thừa lúc đêm tối, tự đem bản thân bán đi, để lại cho Tiểu Nữ ba nghìn văn tiền.
Số tiền ấy đủ để mua một “người rau”.
Cũng đủ để mua cơm đậu, bánh màn thầu làm từ vỏ cây và đất Quan âm.
“Tiểu Nữ theo ta chịu khổ quá rồi. Mấy năm qua, chẳng hưởng được một ngày yên vui.”
“Mẫu thân là kẻ thiên vị, thương An An, chiều Nguyên Bảo, duy chỉ có Tiểu Nữ là chưa từng được sẻ chia một chút yêu thương.”
“Con gái ngoan của ta… đời này ta chẳng thẹn với ai, chỉ thẹn với con.”
“Mẫu thân hiểu nỗi khổ của con, nhưng bất lực… An An là kẻ câm, Nguyên Bảo là nam hài, cả hai đều như đồ sứ, quý giá vô cùng. Còn con — là khối sắt rỉ, không cần ai thương cũng có thể gắng gượng mà sống.”
“Để mẫu thân được ích kỷ một lần cuối cùng…”
Khi chúng ta tìm thấy bà, Ô nương tử đang nằm trên thớt mổ, không chịu bước xuống.
Đôi mắt bà nhìn chằm chằm Tiểu Nữ, như đang nhẹ nhàng vươn tay, xoa lên gương mặt con gái lần cuối.
Dứt lời, Ô nương tử bỗng nhào tới, ghì chặt thân thể vào lưỡi đao.
Một nụ cười thê lương.
Máu b.ắ.n tung tóe đầy mặt gã đồ tể.
Tiểu Nữ không nói gì.
Giữa hương thịt đã lâu không ngửi thấy, người bốn phía ăn uống ngấu nghiến.
Nàng ngã sấp xuống nền đất.
Toàn thân, đầy m.á.u và nước mắt.
Mẫu thân ta đem Tiểu Nữ đón về nhà.
Nàng mê man suốt ba ngày.
Tỉnh lại rồi, không khóc, cũng không gào.
Cô bé Ô Tiểu Nữ từng hừng hực lửa kia — đã không còn nữa.
Tính ngang bướng, bản lĩnh quật cường, lòng hiếu thắng và cái khí chất bất khuất — tất cả đã theo người mẫu thân thiên vị ấy, cùng về chốn địa phủ.
Mẫu thân bảo: khí cốt trong nàng… đã tan rồi.
Người lấy phần đậu còn lại, dạy Tiểu Nữ làm đậu hũ.
Từng miếng đậu hoa trắng ngần, chan một muỗng canh nóng, rắc thêm hoa hẹ cùng ớt khô, vừa đưa vào miệng, hơi nóng lan khắp bụng, mồ hôi Tiểu Nữ bắt đầu rịn ra.
Hơi ấm của đồ ăn — có thể gọi hồn người quay về.
Ta thường dắt nàng cùng chơi với Đại Bạch, cùng vuốt lớp bụng mềm ấm mỗi khi nó nằm chổng bốn vó giữa sân.
Di gia gia cũng vót hai cây bút, dạy chúng ta học Đường thi Tống từ. Ông đọc rất chậm, từng chữ ngân nga, như hát như than.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mắt Tiểu Nữ cũng đảo rất chậm.
Ngày qua ngày, chúng ta cứ thế mà sống tiếp.
Cho đến khi những hạt đậu mùa thu… cũng đã ăn hết.
Khi làn khói lang u uẩn nổi lên nơi chân trời phía ngoài thành…
Cổng thành lập tức khép chặt.
Huyện Tôn đích thân dẫn binh lính tuần tra khắp nơi, ngày đêm không rời khỏi tường thành, mắt cứ nhìn về phương trời xa — nơi phu nhân của ông từng ngồi xe ngựa mà đi.
Trời trong xanh đến nỗi không vướng chút mây, tựa như mặt lụa không một nếp gấp.
Cành khô vươn thẳng lên trời, như muốn đ.â.m thủng tầng mây mà rút xuống chút mưa, tưới cho trần thế.
Huyện Tôn cởi bỏ quan phục, đeo gông xiềng, chân trần quỳ gối cầu mưa.
Giữa tiết cuối thu, quả thực trời đổ mưa.
Dân chúng há miệng thật to, để mưa trút thẳng vào miệng, thấm vào lục phủ ngũ tạng, nhấm nháp như đang hồi tưởng mùi vị canh dê của Trượng đại thúc năm nào.
“Thơm quá đi mất!”
Cỏ mọc trong khe gạch là thứ nhú lên đầu tiên, vừa ló mặt liền bị người mắt nhanh tay lẹ ngắt xuống, cho ngay vào miệng nhai.
Thơm hơn măng khô, dai hơn thịt muối.
Trấn Thanh Thạch lại thấp thoáng ánh lên chút hy vọng.
Những kẻ nửa sống nửa c.h.ế.t kia, nhờ một trận mưa mà gắng gượng sống tiếp, thậm chí còn bắt đầu mơ tưởng đến Trung thu: nào là bánh trung thu, rượu quế hoa… Dù không có tiền cũng phải ăn thiếu — bởi, sống đã khổ thế này, c.h.ế.t mà chẳng kịp ăn, há chẳng quá thiệt thòi hay sao?
Có lẽ vì đói đến hôn mê, nên ai nấy đều quên mất một chuyện — Trung thu sớm đã trôi qua từ lâu rồi.
Giờ này… là tiết Hàn Y.
Không còn tiếng vạn hộ giặt áo, những kẻ đang sống đây, đều đang đứng chênh vênh giữa ngưỡng cửa của người và quỷ.
Trời cao chẳng thương xót, khe cửa làm người khép hờ, mà hàn khí âm u từ cõi u minh đã bắt đầu len lỏi tràn vào nhân thế.
Loạn quân của Chu Vương — đã bao vây thành.
Huyện Tôn không hàng.
Ngoài thành là loạn quân của Chu Vương cùng dị tộc giặc Oa. Trong thành, trăm họ — chẳng một ai chịu khuất phục.
Huyện Tôn mở kho riêng, chia phần lương thực của mình cho dân.
Ông giơ tay hô lớn:
“Triều đình sắp có viện binh tới!”
“Chư vị phụ lão hương thân, bản quan tại huyện Bình Ninh nhậm chức đã mười năm, nơi này là quê hương, cũng là nơi an táng thân xác ta! Ta nguyện cùng huyện Bình Ninh, sống c.h.ế.t có nhau!”
Di gia gia nói, người này tuy thiếu tiểu lễ, nhưng có đại nghĩa.
Có những kẻ, tuy giữ tiểu tiết lễ nghi, song lại chẳng có đại nghĩa.
Lại có hạng người — không có lễ, cũng chẳng có nghĩa.
Ví như… Ngô Trư Long.
Trên đường bị lưu đày xuống phương Nam, khi đi ngang qua Giang Nam, hắn đã bỏ trốn, gia nhập loạn quân.
Nay, hắn đốt nhà, g.i.ế.c người, cướp thê tử, cướp con gái của nhà khác.
Đã trở thành… chuyện hắn làm một cách danh chính ngôn thuận.
Huyện nhỏ Bình Ninh, giờ đây chỉ còn sót lại những người già yếu, bệnh tật, tàn phế — chẳng còn gì cả.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vì chờ đại quân triều đình kéo đến.