A Khương

Chương 3



 

Ánh mắt vị phu nhân ấy sáng lên, đưa tay nâng lấy túi hương, cẩn thận vuốt ve từng đường kim mũi chỉ.

 

“Lộng Tình tỷ tỷ, tay nghề vẫn khéo léo như thuở nào.”

 

“Trước kia, tỷ chỉ làm việc thêu thùa cho Lão thái quân, nay gió xoay chiều đổi hướng, ta cũng được hưởng phúc phận của Lão phu nhân phủ Quốc công rồi.”

 

Nụ cười của mẫu thân lại càng thêm khiêm nhường, nhún nhường đến tận cùng.

 

“Phu nhân vốn là người có phúc. Trải bao tai ương kiếp nạn vẫn bình an vượt qua, về sau ắt sẽ hưởng phúc con đàn cháu đống.”

 

Phu nhân khẽ cười một tiếng.

 

“Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ ta?”

 

Mẫu thân ta cúi lưng càng thêm thấp.

 

“Trong trấn có một kẻ tên là Ngô Trư Long… chẳng rõ phu nhân đã từng nghe đến chưa. Hắn ức h.i.ế.p nam nhân, cưỡng bức nữ tử, hại c.h.ế.t một cô nương bán hoa.”

 

“Phu nhân là người có tấm lòng Bồ Tát, xưa nay ghét nhất loại ác nhân ngang ngược. Huyện Tôn đại nhân chỉ là bị hắn che mắt, nếu biết được sự tình, theo luật mà xử, thì c.h.é.m đầu mấy lần cũng không đủ.”

 

Thì ra, đây chính là phu nhân của Huyện Tôn đại nhân.

 

Phu nhân liếc mắt nhìn nghiêng, thật lâu sau mới cất lời:

 

“Xét theo lẽ thường, Huyện Tôn đã đích thân ra lệnh, đem nữ tử kia gả cho Ngô Trư Long làm thiếp. Ta là phận nữ nhân – vốn không nên xen vào chuyện quan trường.”

 

“Chỉ là… Lộng Tình tỷ tỷ năm xưa từng cứu mạng ta một phen. Chúng ta cùng sống trong một huyện bao năm, tỷ cũng chưa từng cầu xin ta lấy một câu.”

 

“Nghĩ đến đạo làm người – nếu ta không đáp đền, chẳng phải sẽ thành kẻ vong ân phụ nghĩa sao?”

 

Phu nhân vẫn nằm nghiêng, bẻ vụn một khối bánh điểm tâm, đưa tay đút cho con sẻ nhỏ.

 

Nhưng giọng điệu lại lạnh dần đi:

 

“Phủ Quốc công sụp đổ đã nhiều năm, ta cũng không còn là tiểu nha hoàn năm xưa. Gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, là nể trọng tình cũ. Giờ ta là Huyện Tôn phu nhân, những chuyện trước kia… không muốn nhắc lại nữa.”

 

“Lộng Tình tỷ tỷ, về sau cứ an phận sống ở trấn trên, không có việc gì thì đừng lui tới nhiều.”

 

Sắc mặt mẫu thân trắng bệch, liên tục gật đầu đáp vâng.

 

Người dập đầu trước phu nhân.

 

“Phu nhân bảo trọng thân thể.”

 

Khi rời khỏi cổng huyện nha, lưng mẫu thân đã ướt đẫm mồ hôi. Người thất thần, khẽ lẩm bẩm:

 

“Phủ Quốc công đã sụp đổ… được năm năm rồi.”

 

“Tiểu A Khương, con cũng đã năm tuổi rồi.”

 

Ánh mắt người như xuyên thấu qua ta mà nhìn về một ai đó rất xa.

 

Lần đầu tiên trong đời, ta bắt đầu cảm thấy tò mò về người phụ thân chưa từng gặp mặt kia.

 

Lời vô tình nói ra của Ô nương tử, hóa ra lại là thật.

 

Mẫu thân ta từng làm đại nha hoàn trong phủ Quốc công, linh tuệ khéo léo, là người đắc sủng nhất bên cạnh lão thái quân, được mọi người trong phủ xem như tiểu thư chân chính.

 

Ngay cả các thiếu gia, tiểu thư chính thống cũng phải kính cẩn gọi người một tiếng “tỷ tỷ”.

 

Huyện Tôn phu nhân khi xưa vốn là tiểu thư nhà quan, sau suy bại mà thành quan nô, vào phủ Quốc công làm nha hoàn thô sử.

 

Nàng ta từng không cẩn thận đánh vỡ một chiếc ngọc như ý, bị phạt đánh mấy chục trượng đến gần chết, rồi bị đuổi khỏi phủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẫu thân ta không đành lòng để nàng ta c.h.ế.t vì đau đớn, bèn nhờ một ma ma lớn tuổi đi mời đại phu, mua thuốc, sau đó lại đưa bạc làm lộ phí, tiễn nàng rời khỏi kinh thành.

 

Huyện Tôn chính là thanh mai trúc mã của nàng, vẫn chưa thành thân. Hai người gặp lại, thuận lý thành chương, nàng được nâng làm chính thất.

 

Mẫu thân chỉ kể sơ qua:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Chuyện năm xưa, ta đã chẳng muốn nhắc lại. Huống hồ là nàng ta.”

 

Khi ấy, ta cũng chưa thể ngờ được rằng —

 

Đó là lần đầu tiên ta gặp Huyện Tôn phu nhân, cũng là lần cuối cùng trong đời này.

 



 

Lời của Huyện Tôn phu nhân quả thực rất có trọng lượng.

 

Ngay sáng hôm sau, Ngô Trư Long cùng một đám lưu manh đều bị mang gông gỗ, áp giải diễu phố thị chúng.

 

Trên người họ đầy lá rau thối và nước cặn hôi tanh, cứ thế bị giải đi lưu đày phương Nam, thẳng hướng Lĩnh Nam.

 

Mẫu thân ta mua hương nến, giấy tiền vàng bạc, đốt cho cô nương bán hoa đã c.h.ế.t oan kia.

 

Người lại lặng lẽ mua mấy bao bột mì và gạo trắng, đặt trước cửa nhà phụ mẫu cô nương ấy mà chẳng để lại tên.

 

Thạch chưởng quầy ở tiệm gạo, bụng tròn như cái nồi úp lên người, nhỏ giọng dặn mẫu thân:

 

“Tần nương tử, nếu muốn mua gạo thì mua sớm đi.”

 

“Tháng sau là tăng giá rồi đấy!”

 

Trấn Thanh Thạch của chúng ta nằm giữa vùng giáp ranh Bắc – Nam, có người ăn bột mì, người chuộng gạo cũng không ít. Nhà ta vốn quen ăn mì, rất ít khi ăn cơm, nhưng mẫu thân lại rất thích trữ lương thực.

 

Nghe thế, người lập tức đánh xe lừa nhỏ đi mua một đống bột và gạo, đem chất đầy trong hầm chứa của nhà.

 

Trượng đại thúc đến giúp dỡ hàng.

 

Mẫu thân giữ ông lại dùng bữa.

 

Ngọn đèn le lói như hạt đậu, trên bàn là bát canh dê đậm đà, bánh trắng mềm thơm, rượu trái cây chua ngọt, ba người chúng ta quây quần bên ánh nến vàng vọt, vừa ăn vừa cười.

 

Còn Đại Bạch thì nằm dài lười nhác, ngủ say bên góc bàn.

 

Trượng đại thúc đột nhiên mở lời:

 

“Tuế nương, ta phải đi một chuyến tới Liêu Đông.”

 

“Lão Tống tiêu đầu đã mất, ta muốn đưa huynh ấy về quê.”

 

Lần đầu tiên ta biết mẫu thân tên là Tần Tuế — nghĩa là tuế tuế bình an.

 

Lộng Tình, hóa ra chẳng phải tên thật của người.

 

Trượng đại thúc cúi đầu, vẻ mặt vừa bi thương vừa áy náy.

 

Ông cùng Tống tiêu đầu từng cùng vào sinh ra tử nơi quân doanh, kết nghĩa sinh tử.

 

Tống tiêu đầu lần ấy đi áp tiêu, nửa năm chẳng thấy hồi âm, đến cuối cùng… chẳng thể trở về.

 

Nhà ông ấy cũng ở trên con phố này.

 

Trước lúc lên đường, ông từng dúi cho ta một thanh chủy thủ nhỏ, nói chờ khi quay lại sẽ dạy ta luyện võ, làm một nữ tiêu sư chân chính.

 

Nhưng thế gian này loạn lạc quá rồi, ta không đợi được ông ấy nữa.