A Khương

Chương 4



 

“Liêu Đông đang có giặc Đát, chàng hãy cẩn trọng. Ta… ta vẫn sẽ luôn đợi chàng trở về…”

 

“Tuế nương, khi ta trở lại… nhất định sẽ cưới nàng!”

 

Ngăn cách bởi ta, Trượng đại thúc và mẫu thân vừa cười vừa rơi lệ.

 

Ta ngơ ngác nắm lấy tay hai người, đặt vào nhau.

 

Trên vách tường in bóng ba người đang quấn quýt.

 

Đại Bạch rúc vào lòng ta, lông mềm nhẹ như hoa bồ công anh, như đan dệt thành một tấm chăn, phủ lấy ba chúng ta.

 

Ly biệt… thật sự khiến người ta khó lòng chịu nổi.

 

Trước khi đi, Trượng đại thúc lại dúi cho ta một gói mứt đông qua.

 

Mẫu thân ta lại bắt đầu bày quầy bán đậu hũ.

 

Cả nhà Ô nương tử cũng sớm đã ra chợ.

 

Hơn một tháng không gặp, Ô Tiểu Nữ lại gầy thêm — đôi mắt xanh sẫm sâu hoắm, lõm vào hốc mắt như hai hòn than, nhìn chằm chằm vào rổ mứt quả không rời.

 

Ô nương tử không cho ăn.

 

Bà phải để dành đem bán lấy tiền.

 

Nhưng hai đứa nhỏ kia vừa cất tiếng khóc, bà liền xé hai miếng mứt nhét vào miệng chúng, vừa dỗ vừa nói:

 

“An An và Nguyên Bảo là ngoan nhất, tối nay mẫu thân mua thịt cho hai đứa ăn nhé.”

 

Tiểu Nữ tức giận bỏ chạy.

 

Ô nương tử ôm lấy hai đứa nhỏ còn lại, bảo không cần đi tìm, con nha đầu c.h.ế.t tiệt ấy tối muộn sẽ tự quay về thôi.

 

Lão bà bà bán trà – tổ mẫu của nhà họ – cũng lẩm bẩm:

 

“Tiểu Nữ nhìn như con quỷ c.h.ế.t đói, làm gì được như cháu đích tôn Nguyên Bảo của ta.”

 

Ta cầm theo một cái túi hương đựng đầy mứt đông qua, đi khắp nơi tìm, rốt cuộc cũng thấy Ô Tiểu Nữ đang trốn dưới chân cầu.

 

Kẹo đã chảy ra ít nhiều.

 

Nàng không chê, vừa ăn vừa húp, như thể đang nuốt mì, tham lam mà ngấu nghiến.

 

“Ta đã hai ngày chưa được ăn gì.”

 

“Mẫu thân nói, hôm qua ta lên núi không hái được trái cây là vì đã ăn vụn hết rồi, nên đáng bị phạt.”

 

Quầy hàng nhỏ của Ô nương tử bán mứt quả, rau khô, củi lửa, còn mẹ chồng của nàng thì bán nước trà. Lãi lời chẳng được là bao, nhưng may là không cần vốn liếng, có thể lo được cái ăn qua ngày.

 

Mứt quả, rau khô, củi lửa — phần lớn đều là do Tiểu Nữ ngày ngày vào núi gùi về.

 

Trong mắt nàng ngân ngấn lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống, tí tách tí tách.

 

“Ta không lừa mẫu thân.”

 

“Ta không có lén ăn hết.”

 

Ta ôm lấy nàng.

 

Hôm đó, ta tiêu hết cả tiền tiêu vặt trong tháng mà mẫu thân cho — năm đồng tiền — để mua cho Tiểu Nữ một cái bánh bao, một xâu kẹo hồ lô.

 

Nàng ăn thật cẩn thận, từng chút từng chút l.i.ế.m lấy lớp đường bọc bên ngoài, lại càng cẩn thận hơn khi hỏi ta:

 

Có thể chừa lại hai trái sơn tra không?

 

Một trái cho đệ đệ muội muội, một trái cho… mẫu thân nàng…

 

“Mẫu thân ta khổ quá rồi, ta muốn để người cũng được nếm một chút ngọt ngào.”

 

Ô Nguyên Bảo vừa mới sinh ra, Ô lão gia thì bị bắt đi phu dịch, dọc đường nhiễm bệnh mà chết. Ô tiểu thúc đi đón ca ca về, vì không có tiền đút lót quan sai, bị đánh cho một trận, phát sốt cao mãi không hạ, rồi cũng qua đời.

 

Nhà họ Ô chỉ còn lại một bà lão và ba đứa nhỏ, tất thảy đều dồn hết lên đôi vai của Ô nương tử.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ô bà bà tuổi cao sức yếu.

 

Ô An An là đứa câm.

 

Ô Nguyên Bảo thân thể yếu ớt.

 

Chỉ còn Tiểu Nữ — trời sinh đất dưỡng, gầy gò cứng cỏi như sắt. Dùng tay đánh xuống người nàng, còn sợ bị xương nàng đ.â.m vào đau điếng.

 

Ô nương tử từng nói với vẻ rất đỗi kiêu hãnh:

 

“Con gái của ta còn tháo vát hơn cả nam nhân.”

 

Tháo vát… thì phải gánh vác nhiều hơn.

 

Tiểu Nữ nói, nàng không hề oán trách mẫu thân mình, chỉ muốn chăm chỉ kiếm tiền, để mẫu thân nàng cũng được thở phào một hơi.

 

“A Khương, phụ thân ngươi c.h.ế.t thế nào vậy?”

 

Ta không trả lời được.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mẫu thân chưa bao giờ nhắc đến phụ thân ta.

 

Người đã chết, hay còn sống… ta đều chẳng hay biết.

 

Từ hôm đó trở đi, ta và Tiểu Nữ trở thành đôi bạn tri kỷ như hình với bóng.

 

Ban đầu, Ô nương tử không bằng lòng.

 

Bà muốn Tiểu Nữ ở lại trong núi nhiều hơn, hái thêm chút quả rừng và rau dại mang về.

 

Mẫu thân ta nói:

 

“A Khương đang học nhận mặt chữ, Tiểu Nữ cũng tới học cùng đi, sau này còn có thể dạy lại cho An An và Nguyên Bảo.”

 

“Nguyên Bảo là con trai, đọc sách viết chữ, thi cử làm quan, sau này biết đâu lại giúp ngươi được làm mệnh phụ phu nhân.”

 

Ô nương tử nghe thế thì gật đầu đồng ý.

 

Từ đó, mỗi buổi chiều, Tiểu Nữ lại tới nhà ta, viết xong mấy trang hán tự, hai đứa lại len lén trốn ra ngoài chơi.

 

Nước dưới chân cầu cạn dần, cá tôm mắc kẹt trong bùn, ta và Tiểu Nữ thường xuyên lội chân trần xuống bắt.

 

Hôm ấy có một thiếu niên đi ngang qua, hắn mặc trường sam màu xanh lam, tay chắp sau lưng, trông như một tiểu phu tử.

 

“Quả là nơi thâm sơn cùng cốc, đến cả nha đầu cũng hoang dại như vậy.”

 

Giọng nói của hắn mềm dẻo như bánh nếp.

 

Gần đây trấn Thanh Thạch có nhiều người ở phương Nam tới, nghe nói đất Giang Nam bị giặc Oa quấy phá, họ đều là dân chạy nạn.

 

Tên “bánh nếp” này chắc hẳn cũng từ phương Nam tới.

 

Tiểu Nữ bực tức, liền ném một cục bùn sang.

 

“Chốn thâm sơn cùng cốc có mời ngươi tới sao?”

 

“Hoang dại hay không, chẳng ăn hạt gạo nào của nhà ngươi.”

 

“Lo chuyện bao đồng thật đấy.”

 

Tiểu thư sinh nọ bị một đám bùn dính đầy áo, giận đến giậm chân, hắn bảo trấn Thanh Thạch không sánh được với sự phồn hoa ở đất Giang Nam, núi xấu, sông cạn, con người càng khó ưa.

 

“Thật là nơi chẳng có lấy một điểm tốt!”

 

Ta cũng tức giận, liền từng chữ từng câu đáp lại:

 

“Đất cằn cỗi trồng tùng bách, nhà nghèo sinh ra người đọc sách.”

 

“Trấn Thanh Thạch tuy nghèo, nhưng dân phong thuần hậu, người người hiếu học, chí chẳng hèn yếu, hơn thế nữa — ngươi nghe kỹ đây — chúng ta trọng lễ, cũng biết đạo lý!”

 

Mặt tiểu thư sinh khi thì đỏ bừng, khi lại trắng bệch.

 

Hắn không nói gì thêm, chỉ xấu hổ bỏ chạy.