A Khương

Chương 5



 

Hôm sau, hắn xách theo một gói bánh nếp, nghiêm túc đứng trước mặt chúng ta, khom lưng chắp tay hành lễ:

 

“Tiểu sinh Di Hoài Anh, hôm qua vô lễ, xin được hướng về hai vị cô nương tạ lỗi.”

 

Đội học chữ lại có thêm một người mới.

 

Đôi khi mẫu thân bận làm đậu hũ, không kịp dạy chúng ta đọc thơ, thì Di Hoài Anh liền hóa thân làm tiểu phu tử, đọc ngân nga nhịp nhàng, đầu lắc lư theo từng câu chữ.

 

“Sàng~tiền~minh~nguyệt~quang~”

 

“Nghi~thị~địa~thượng~sương~”

 

“Hừm, các ngươi cười gì, mau đọc theo bản phu tử!”

 

Hắn còn dạy chúng ta luyện chữ, viết được một trăm chữ sẽ được thưởng một văn tiền.

 

Khi Tiểu Nữ đã có thể viết được cả bài 《Thiên Tự Văn》, thì dân chạy nạn từ phương Nam đổ về trấn càng lúc càng nhiều.

 

Không chỉ có những gia đình thư hương như Di Hoài Anh, mà còn rất nhiều dân nghèo rách rưới không đủ cơm ăn áo mặc.

 

Trời cũng dần oi ả.

 

Dưới chân cầu chẳng còn nước, đất nứt toác thành từng khe từng vệt.

 

Ta, Tiểu Nữ và mèo Đại Bạch đành ngoan ngoãn ở yên trong nhà, nghe Di Hoài Anh giảng bài 《Tiểu Thạch Đàm Ký》 — trong đó có câu “Đầm nhỏ có hơn trăm con cá”.

 

Tiểu Nữ dùng ngón tay mà tính:

 

“Một con cá ba văn tiền.”

 

“Trăm con là ba trăm văn, nhiều bạc thế, ta có thể ăn hoành thánh mỗi ngày, ăn kẹo hồ lô, ăn cơm trắng thỏa thích!”

 

Trong mắt nàng ánh lên vẻ thèm thuồng, xanh biếc như nước ao mùa hạ.

 

Di Hoài Anh chau mày than khẽ:

 

“Gạo đã tăng giá rồi.”

 

“Một cân gạo… đắt ngang một cân thịt đó!”

 

Giang Nam loạn vì giặc Oa, đường thủy bị cắt đứt.

 

Giá gạo mỗi ngày một tăng.

 

Nụ cười của Thạch chưởng quầy ngày càng rộng, như những vết nứt trên mặt đất, nhe ra một cái miệng đen ngòm.

 

Sáng nào hắn cũng đến mua đậu hũ, tay xoa bụng phệ, cười híp cả mắt mà nói:

 

“Tần nương tử, hôm qua ta lại kiếm thêm ba mươi, à không, năm mươi lượng nữa đó.”

 

“Các cô nương trong Xuân Phong lâu đều mong ta tới để mua trang sức cho họ. Mà tay nương tử thon thế kia, chỉ có vòng vàng mới xứng.”

 

“Để ta đo thử cổ tay nàng một chút…”

 

Hắn nheo mắt, định đưa tay sàm sỡ tay mẫu thân ta.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mẫu thân tránh đi.

 

“Ta là kẻ thô kệch, quen làm việc nặng, chẳng cần đến thứ vòng vàng vòng bạc ấy.”

 

Ô nương tử cũng chen lời, nói thẳng không kiêng dè:

 

“Lão Thạch, nếu có lòng hiếu thuận như vậy, sao không lật người cho bà mẹ nằm liệt giường của ngươi một cái? Chấy rận còn đang bò trên cái bụng phệ ấy kia, thế mà còn hơi sức mà mơ đeo vàng đội bạc!”

 

Ô nương tử đanh đá sảng khoái, y như món củ cải muối chua giòn bà bán.

 

Ta rất thích nghe bà và Tiểu Nữ thay nhau đối đáp mắng người.

 

Thạch chưởng quầy nghẹn lời, ấp úng bỏ đi.

 

Mẫu thân ta rất cảm kích Ô nương tử, liền nhẹ giọng dặn bà:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Trời đại hạn, phía Nam có giặc Oa, phía Bắc có giặc Đát, năm nay e rằng vụ mùa chẳng được lành. Ngươi có ba đứa con, phải sớm chuẩn bị lương thực.”

 

Ô bà bà cười hềnh hệch:

 

“Chúng ta ở trấn Thanh Thạch này, năm mươi năm nay đều bình an vô sự, tránh được thiên tai, tránh được binh loạn. Người già nơi đây đều bảo, đất này có linh khí.”

 

“Ngươi là người ngoài, không hiểu đâu.”

 

Họ không tin.

 

Mẫu thân ta đành tự mình mua thêm nhiều bột thô, rau khô, thịt cá xông khói, từng gùi từng gùi chất vào hầm chứa.

 

Người mà Tiểu Nữ tín phục nhất, chính là mẫu thân ta.

 

Nàng cho rằng mẫu thân vừa dịu dàng, lại xinh đẹp, cho nàng đồ ăn, dạy nàng học chữ, còn tự tay cắt may cho nàng một bộ áo vải chàm do chính tay người nhuộm — là nữ nhân đẹp nhất trên đời này.

 

Mỗi lần gọi mẫu thân ta, nàng đều gọi là “di nương”.

 

Chữ “di” nhẹ nhàng ngậm trong miệng, chữ “nương” thì giòn tan thốt ra.

 

Nghe qua một lượt.

 

Cũng chẳng khác nào gọi một tiếng “mẫu thân” thực sự.

 

Sau khi nghe mẫu thân dặn dò như thế, nàng liền đem một nửa củi khô, rau quả dại tìm được trên núi mỗi ngày, để mẫu thân ta lặng lẽ cất vào hầm cho mình, phòng khi cần dùng đến.

 

Mỗi ngày, mẫu thân đều chở từng bao đồ lặng lẽ đưa vào địa thất.

 

Tiền trong hòm, cũng vì thế mà vơi đi từng chút một.

 

Dân chạy nạn trong trấn mỗi lúc một nhiều.

 

Chân cầu mà ta cùng Tiểu Nữ thường hay lui tới, nay cũng đã chật kín người không nhà không cửa. Ai nấy mặt vàng da bọc xương, bất lực kể lại tội ác của giặc Oa:

 

“Triều đình đến bao giờ mới chịu xuất binh đây?”

 

Có người cười nhạt:

 

“Giặc đến như châu chấu, binh đến cũng chẳng khác gì thổ phỉ. Giang Nam dù có phồn hoa, cũng không chịu nổi cảnh bị đào bới ba thước đất.”

 

“Chết cả rồi, c.h.ế.t sạch rồi.”

 

“Kẻ cấu kết với giặc Oa chính là Chu vương — đệ đệ của bệ hạ đấy, hừ!”

 

Trong hốc tường, người người tranh nhau lên tiếng, lời nào lời nấy đều thấm máu.

 

Vài ngày sau, hốc tường ấy dần trở nên im ắng.

 

Không phải vì họ đi rồi — mà là nhiều người nằm la liệt nơi đó, như thể đã c.h.ế.t đói, không còn sức mà ngồi dậy, cũng không còn hơi để cất lời.

 

Trời oi bức, không khí trong suốt như chảy thành sóng, ta dường như trông thấy từng làn hơi thở của họ cuộn lên tử khí.

 

Nhà họ Di là gia tộc thư hương đến từ Giang Nam.

 

Di Hoài Anh cùng gia gia hắn dẫn theo người hầu, mỗi ngày ra phát cháo cứu nạn.

 

Gia gia của hắn là một vị cử nhân, mỗi lần phát cháo, đều sẽ nắm một vốc đất rắc vào nồi. Nồi cháo trắng tinh liền bị khuấy thành màu đất đục.

 

Ta không hiểu.

 

Gia gia hắn khẽ thở dài, nói:

 

“Cháo trắng sạch sẽ, lại không mất tiền, ai chẳng muốn tới ăn một bát? Như lão Thạch chưởng quầy ở tiệm gạo, sáng nào cũng từ Xuân Phong lâu bước ra là chạy đến húp một bát không mất một xu.”

 

“Trên đời, kẻ ôm lòng chiếm tiện nghi thì nhiều lắm, chẳng phải ai cũng có thể nhận ra. Cháo rắc đất, những kẻ như Thạch chưởng quầy sẽ chê dơ, còn người thật sự đói bụng thì sẽ không màng.”

 

“Hoài Anh, Tiểu Nữ, A Khương, các con phải nhớ kỹ — làm người, đừng để lương tâm hoen ố.”

 

“Tham một bát cháo là chuyện nhỏ, nhưng mất đi lương tâm, lại là chuyện lớn.”

 

“Một bát cháo… có thể cứu được một mạng người đó!”