A Khương

Chương 6



 

Nhà họ Di đã kiên trì phát cháo suốt một tháng trời.

 

Một tháng sau, nạn châu chấu tràn qua, ăn sạch hoa màu trên ruộng, cũng cắn nát những ngày yên ổn cuối cùng suốt năm mươi năm qua của trấn Thanh Thạch.

 

Giá lương thực tăng vùn vụt.

 

Tăng đến mức khiến người người kinh hoàng.

 

Những người bán hoa nhung, tiệm chè, người diễn tạp kỹ, thợ may, hàng rong đi khắp phố… chỉ sau một đêm, ngay cả bữa cơm cũng không thể no bụng.

 

Họ đều dẹp quán thu hàng, mỗi người một đường tự tìm lối thoát.

 

Con phố ấy bỗng trở nên tiêu điều vắng lặng.

 

Chỉ còn lại mẫu thân ta và Ô nương tử.

 

Ô nương tử cười khổ một tiếng — trên xe đẩy của bà gần như chẳng còn lại thứ gì. Rau quả dại trong núi lớn đã bị dân chạy nạn từ Giang Nam hái sạch. Các tiểu thương, hàng rong đều không quay lại nữa, trà và nước cũng không còn ai muốn mua.

 

Trong trấn chẳng còn mấy việc có thể làm.

 

Bà quyết định đưa lũ trẻ về quê cũ.

 

Mẫu thân ta hoàn trả lại cho nhà họ Ô tất cả những thứ mà Tiểu Nữ đã gắng gượng tích góp, lại còn thêm cho một bao gạo, một bao bột.

 

“Bảo trọng.”

 

Tiểu Nữ ôm chặt lấy ta:

 

“A Khương, ta sẽ quay lại thăm ngươi, thăm di nương… và cả Hoài Anh nữa. Thơ Đường ta vẫn chưa học xong mà!”

 

Ta lặng lẽ nhét vào túi nàng gói mứt đông qua cuối cùng.

 

“Tiết kiệm mà ăn.”

 

Chờ đến khi Trượng đại thúc quay về — chúng ta sẽ cùng học làm mứt đông qua với ông.

 

Trấn Thanh Thạch tiêu điều, nạn đói bắt đầu nổi lên.

 

Thế đạo như vậy, vẫn có kẻ nhìn ra cơ hội cầu tài.

 

Một ngày nọ, trong trấn xuất hiện hai bà tử áo hồng váy lục, một người xưng là Trịnh đại nương, một người gọi là Triệu đại nương.

 

Trịnh đại nương đến từ kinh thành, là nha bà buôn người nổi tiếng nhất phương Bắc mấy mươi dặm quanh đây.

 

Gia gia của Di Hoài Anh nói, hạng nha bà như vậy chuyên buôn bán những tiểu cô nương, nơi nào có thiên tai loạn lạc, bọn chúng liền như kền kền đánh hơi được mùi xác chết, lập tức kéo đến, ép giá, ép người, cướp thê tử, bán con gái của dân chạy nạn.

 

Thiên tai, với người thường là nhà tan cửa nát, là sống không bằng chết.

 

Nhưng với Trịnh đại nương — lại là đại vận từ trên trời rơi xuống.

 

Với Thạch chưởng quầy, kẻ đã nhờ tai ương mà gom được đầy túi bạc, cũng là chuyện hỷ sự không gì sánh được.

 

Gã đã goá vợ hơn mười năm, lần này liền mua được hai cô nương một lượt, cười đến không khép được miệng, bụng rung bần bật theo mỗi tiếng cười.

 

“Cặp nha đầu này chắc chắn sẽ sinh cho ta mấy đứa con trai mập mạp!”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ai sinh trước, ta liền thưởng vòng vàng!”

 

Ngày hôm đó, tiệm gạo treo lên dải lụa đỏ rực.

 

Bà mẹ già của Thạch chưởng quầy rốt cuộc cũng tắt thở trong đêm.

 

Thạch chưởng quầy vừa lau nước mắt vừa cười nói:

 

“Thấy ta thành gia lập thất, mẫu thân mới yên lòng xuống suối vàng đoàn tụ với phụ thân.”

 

“Đây gọi là hỷ tang, hỷ tang đó!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn một trái một phải, hai tay ôm hai cô nương tươi như hoa, giữa tiếng nhạc ồn ào, đưa mẫu thân hắn xuống mồ.

 

Ngoài thành, những nấm mồ đất mới càng lúc càng nhiều.

 

Trịnh đại nương và Triệu đại nương mỗi ngày đều rong ruổi khắp phố phường.

 

Bọn chúng chỉ mua những tiểu cô nương không có người che chở, chọn người như chọn lợn con — xem mặt mũi, bẻ miệng ra coi răng, răng sâu không lấy, miệng lệch mắt xếch không lấy, thân mình lồi lõm cũng không lấy.

 

Chỉ cần là khuôn mặt đoan chính, tướng mạo không đến nỗi nào, bất kể bản thân có nguyện ý hay không, chúng liền vung tay ném ra mấy chục đồng tiền lớn, lập tức kéo người đi.

 

Nếu ai dám ngăn cản —

 

Đám nha sai đi sau lưng Trịnh đại nương liền trợn trừng mắt, rút gậy gỗ ra, bổ xuống thẳng tay.

 

Một roi, một gậy mà giáng xuống, xương cốt gãy như củi mục, tiếng “rắc” giòn tan, sắc mặt người dân dần dần tái xám như tro nguội.

 

Con gái bị bắt, phụ mẫu họ cũng bị đánh chết.

 

Một nhà nghèo như vậy, c.h.ế.t còn dễ hơn ăn cơm uống nước.

 

Ai nấy đều khiếp sợ.

 

Huyện Tôn đại nhân vì muốn chọn thêm thị nữ cho phu nhân, đã đích thân phái quan sai tới bảo hộ Trịnh đại nương.

 

Lời của ông ta, ở cái huyện nhỏ Bình Ninh này, ở cái trấn Thanh Thạch nhỏ bé này, còn hữu hiệu hơn cả thánh chỉ.

 

Gia gia của Di Hoài Anh từng thân chinh đến huyện nha cầu kiến Huyện Tôn, nhưng cửa lớn chưa từng mở. Chỉ có quan sai xách thùng nước ra, hắt thẳng lên phiến đá xanh ngoài cổng.

 

“Hoà thượng từ phương xa đến, đừng hòng tụng kinh ở đất này.”

 

Hôm sau, tài sản nhà họ Di liền bị tra xét niêm phong một nửa. Nghe nói, chính là ý của Huyện Tôn đại nhân. Ông ta còn đặt thêm một khoản tạp thu mới — người dân từ phương xa đến ở quá ba tháng, phải nộp ngàn lượng bạc.

 

Gia gia tức đến phát bệnh nằm liệt giường.

 

Mẫu thân ta cũng từng thử đến tìm Huyện Tôn phu nhân một lần nữa.

 

Chỉ thấy từ khe cửa, một bà tử phun ra một ngụm nước bọt.

 

“Phì phì!”

 

“Thế đạo giờ loạn lắm rồi, kẻ lo chuyện bao đồng sao mà lắm thế, không biết mình là hạng mấy cân mấy lạng à?”

 

“Chi bằng về mà giữ kỹ con gái mình đi!”

 

Mẫu thân ta về nhà, khóa chặt cửa.

 

Không cho ta ra ngoài nữa.

 

Trước cửa nhà ta có một gốc liễu, trời hạn khiến lá úa vàng, trên cây chỉ còn vài tiếng ve kêu yếu ớt. Mèo Đại Bạch trèo lên bắt ve.

 

Ta trèo theo để ôm nó xuống.

 

Từ xa trong ngõ, có hai bóng người bước tới — là Trịnh đại nương và Triệu đại nương.

 

Sau lưng họ, từng chuỗi tiểu cô nương bị xâu lại bằng dây, giống như một bầy châu chấu, đôi tay đôi chân khẳng khiu quơ loạn, lảo đảo bước đi trên đất.

 

Chúng đi rất nhanh.

 

Đột nhiên Đại Bạch dựng đứng người, gào lên một tiếng.

 

Trịnh đại nương ngẩng đầu nhìn.

 

Ánh mắt bà ta chẳng khác gì Ngô Trư Long — đục vàng lẫn đỏ, đảo qua đảo lại rồi quét khắp mặt ta, trên dưới trái phải đánh giá một lượt, sau đó cất giọng the thé như tiếng đồng vỡ:

 

“Tiểu nha đầu, có muốn theo ta lên kinh thành không?”

 

“Nơi ấy ngày nào cũng có thịt ăn, có kẹo ăn, mặc xiêm y đẹp, cài trâm hoa rực rỡ…”