Triệu đại nương cười khằng khặc tiếp lời:
“Lại còn có nhiều vị đại gia thương ngươi nữa chứ, nha đầu ngoan!”
“Trước kia ta có một nghĩa nữ gọi là Yến Phượng, từ khi có nam nhân cưng chiều thì khác hẳn. Ngươi còn xinh hơn nàng nhiều, sau này lớn lên, chỉ cần dang chân một cái là có người nuôi!”
Ta không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ về Đại Bạch đang xù lông trong lòng, chuẩn bị lần theo thân cây để trèo vào trong viện.
“Con mèo mắt xanh này… sao lại giống với con mèo mà tiểu công gia nuôi năm nào vậy?” Triệu đại nương đột ngột dừng lại.
“Ta còn đá nó một cước cơ mà.”
Trịnh đại nương khịt mũi khinh thường:
“Phủ Quốc công đã sụp đổ rồi, một con súc sinh như mèo thì có thể sống được bao lâu?”
“Này nha đầu, ngẩng mặt lên cho ta xem!”
Giọng Triệu đại nương đanh lại, đầy hung dữ.
Ta ôm chặt lấy Đại Bạch, leo men theo thân liễu trở về nhà.
Tường đá xanh cao lớn vững chãi, trước khi đi, Trượng đại thúc còn cắm đầy tre nhọn trên đầu tường, đến cả kẻ xấu cũng khó lòng xâm nhập.
“Con nha đầu đó trông giống tiểu công gia lắm! Chẳng lẽ thật là huyết mạch còn sót lại của phủ Quốc công? Nghe nói năm xưa trên đường đi lưu đày, lão thái quân cố tình gả Lộng Tình cho tiểu công gia, muốn giữ lại một dòng m.á.u cho hậu thế.”
Trịnh đại nương mất hứng, hừ một tiếng:
“Lão tỷ tỷ à, bớt cái kiểu ‘nghe nói’ ấy đi, chuyện cũ mèm rồi. Phủ Quốc công giờ đã thành phế tích, có gì để mà mơ mộng nữa?”
“Khắp huyện Bình Ninh này, đầy rẫy những tiểu cô nương rẻ như bèo, chúng ta nên lo nhặt cái món lợi trước mắt kia đã.”
Bà ta lăn lộn trong kinh thành bao năm, vốn là nha bà buôn người có tiếng.
Đã từng tận mắt chứng kiến bao phủ đệ quyền quý chỉ sau một đêm liền sụp đổ, những chủ tử từng cao cao tại thượng, ngày tiếp theo đã biến thành món hàng trong tay bà ta.
Mà mấy món hàng như thế, đều có ngạo khí. Lúc nào cũng ôm mộng phục hưng, muốn vực dậy gia nghiệp, thuần phục chúng phải tốn nhiều công phu.
Không giống như nữ nhi của nhà thường dân.
Một khi đã nhận mệnh, thì sẽ cam phận đến cùng.
Kỳ thực trong mắt bà ta, những mạng người ấy—đều thấp hèn như nhau.
Ta chạy vào nội thất, đem những lời của bọn họ kể lại cho mẫu thân.
Bàn tay đang khâu áo của người khẽ run lên, kim đ.â.m vào đầu ngón tay, chảy ra một giọt m.á.u to bằng hạt đậu nành.
Người chậm rãi mỉm cười, nói:
“A Khương, bọn chúng là kẻ buôn người.”
“Lời của bọn buôn người, không thể tin. Phụ thân con chẳng phải tiểu công gia gì cả. Nếu thật là như thế, thì tại sao chúng ta không ở kinh thành?”
Ta ngơ ngác gật đầu tin lời người.
Tối hôm ấy, mẫu thân vô cùng căng thẳng.
Người đem con d.a.o róc xương Trượng đại thúc để lại, giấu dưới gối, một mặt dỗ ta ngủ, một mặt lặng lẽ lắng nghe từng động tĩnh trong sân.
Đêm hè tĩnh lặng đến dị thường.
Ve sầu cũng gần như bị bắt ăn hết.
Cả gió… cũng lặng như tờ.
Trịnh đại nương và Triệu đại nương không quay lại.
Chúng mang theo nha sai, đi thẳng xuống thôn quê.
Ở đó… những tiểu cô nương lại càng rẻ hơn.
Khi người dưới chân cầu c.h.ế.t đói từng đợt, Huyện Tôn đại nhân cuối cùng cũng mở kho phát lương thực.
Dân chúng chen lấn như ong vỡ tổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẫu thân ta không đi.
Chúng ta ở trong viện, ăn rau khô, thịt xông khói và bánh bột thô mà người đã chuẩn bị từ trước.
Đại Bạch cuộn tròn một góc, gặm mấy con châu chấu nó bắt được.
Trong hầm vẫn còn nhiều đồ ăn, nên chúng ta chưa từng phải chịu đói.
Nhưng… con lừa nhỏ lông xanh đã c.h.ế.t rồi.
Rõ ràng vẫn có cỏ khô, nhưng trời nóng đến đáng sợ, nó phát bệnh, lè lưỡi đỏ au ra thở dốc, nằm bẹp hồi lâu, rồi không thở nữa.
Thầy thuốc đóng cửa không tiếp.
Hiệu thuốc cũng không có ai.
Sau hậu viện nhà ta, lại thêm một nấm mồ mới — một gò đất to, chôn con lừa nhỏ.
…
Nhà Ô nương tử đã quay về.
Nhưng nhà cửa và ruộng vườn ở quê đều bị tộc nhân chiếm đoạt. Trong tộc bảo rằng nhà nàng không có nam nhân, nữ nhi thì không đủ tư cách làm chủ.
Ba đứa trẻ, nay chỉ còn lại hai.
Muội muội của Ô Tiểu Nữ — Ô An An — đã không còn nữa.
Mắt Ô nương tử đẫm lệ:
“Hôm đó có hai bà tử tới, cứ nhất định đòi dùng mười đồng tiền đồng để mua An An nhà ta. Ta không chịu, nha sai liền giơ gậy định đánh vào đầu ta, An An… nó thay ta đỡ một gậy ấy…”
“Nó mất… ngay tại chỗ…”
An An là một cô bé câm.
Nó luôn đứng lặng lẽ bên xe đẩy dưới gốc liễu, chơi với con thỏ đan bằng cỏ đuôi chó mà Tiểu Nữ kết cho.
Mỗi lần Ô nương tử đánh Tiểu Nữ, An An lại như con chuồn chuồn nhỏ bay đến, đưa tay ra che chắn, trong đôi mắt trong vắt luôn ánh lên vẻ cầu xin.
Ô nương tử thương cô con gái nhỏ giống mình như đúc, thường nhét cho nó một miếng mứt quả, vừa cười vừa mắng mỏ, rồi bỏ qua.
An An lại quay đầu, cười hí hí, kẹp miếng mứt trên môi, nhét vào miệng Tiểu Nữ.
Như thể đang nói:
“Tỷ tỷ, mau ăn đi.”
Một tháng không gặp, Tiểu Nữ gầy sọp hơn xưa. Đôi mắt to kia bị một đường gân xanh kéo căng, run rẩy lồi ra, hận ý theo mạch m.á.u siết c.h.ặ.t đ.ầ.u răng nanh.
“An An…”
Trên gương mặt đen vàng của nàng, hai vệt trắng rõ ràng hiện lên — là nước mắt.
Lệ từng hàng từng hàng tuôn xuống, không thể cuốn trôi được mối hận trong lòng nàng.
Cả nhà Ô nương tử dọn đến ở trong tiệm canh dê của Trượng đại thúc để lại.
Họ được phát cho một túi nhỏ đậu tạp.
Tiểu Nữ nói:
“Hai bà tử kia… ở Xuân Phong lâu.”
Xuân Phong lâu là một kỹ viện.
Lũ bà tử dùng vài đồng tiền lẻ mua nữ hài ở quê, sau đó đem bán vào nơi lầu xanh gấm đỏ, vốn bỏ ra một, lời đến tận mười.
“Ta muốn g.i.ế.c người.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ánh mắt Tiểu Nữ — một nửa đen, một nửa trắng.
Nửa kia là đứa bé năm tuổi, khi học chữ còn thẹn thùng cười rụt rè; Nửa kia… đã tang thương đến lạnh lẽo, khi nói muốn g.i.ế.c người… ánh mắt kia tuyệt tình như sương giá.