Ta tin nàng.
Ta đưa nàng con d.a.o găm.
Di Hoài Anh cũng đến.
Hắn không còn là thiếu gia áo mũ chỉnh tề thường ngày, mà vận một bộ áo ngắn màu đen, râu lún phún, nét mặt cứng rắn lạnh lùng.
Hắn mang theo ba quả trứng gà.
“Ăn no vào, mới có sức mà g.i.ế.c người.”
Ta có chút bất ngờ — hắn vốn là người nho nhã, ôn hoà, chưa từng cùng ai tranh cãi.
Thế nhưng hôm nay, hắn lại không nói lấy một lời khuyên can.
Như thể đoán được ta đang nghĩ gì, hắn giơ tay bật nhẹ trán ta một cái.
“Lấy đức báo oán, vậy thì… lấy gì mà báo ân?”
Chúng ta không g.i.ế.c người.
Nhưng… Trịnh đại nương và Triệu đại nương vẫn chết.
Khi bám theo cành liễu, trèo lên cửa sổ tầng ba của Xuân Phong lâu, chỉ nghe bên trong có tiếng chén rượu chạm nhau, tiếng cười nói ồn ào — vài tên nha dịch đang chè chén vui vẻ.
“Phì, hai con mụ thối tha dưới đáy xã hội đó cứ tưởng mình là lão phu nhân thật chắc?”
“Huyện Tôn đại nhân sớm đã dặn rồi, đợi chúng nộp đủ tiền… thì lấy luôn mạng chúng.”
“Đúng là ngu xuẩn! Ha ha ha!”
“Kẻ g.i.ế.c chúng là bọn đạo tặc, chẳng liên can gì tới mấy huynh đệ chúng ta, sau này ra ngoài đừng có lỡ miệng đó nha!”
Dưới đôi ủng đen nhánh, là hai t.h.i t.h.ể vắt ngang.
Máu trên cổ Trịnh đại nương và Triệu đại nương vẫn đang rỉ ra từng dòng đỏ thẫm, loang lổ khắp sàn.
Đám nha dịch chia nhau một túi bạc, còn lại vài túi trong bao, tên cầm đầu nâng lên, cười dâm tà:
“Số tiền dâng lên quan trên — đủ rồi.”
“Mấy cô nương mà hai mụ già kia thu được, đứa nào cũng như nụ hoa chớm nở…”
“Chúng ta chơi chán đi rồi hẵng bán lại cho Xuân Phong lâu — lại kiếm thêm một món hời! Khà khà…”
Tiểu Nữ tức đến toàn thân run rẩy.
Chúng ta phóng hỏa thiêu trụi Xuân Phong lâu.
Di Hoài Anh mang theo hai gia đinh, vờ như đi cứu hỏa, lén lút đưa những nữ tử bị giam trong đó thoát thân.
Bóng dáng các nàng hoảng hốt chạy vào màn đêm.
Tản ra khắp bốn phương.
Ta không biết — trong thời loạn lạc này, bước ra ngoài liệu có còn giữ được một bữa ăn no hay không.
Nhưng… rời khỏi chiếc lồng chim, thoát khỏi xiềng xích, dù đi về đâu… cũng là bước về phía trước.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tiểu Nữ dùng cỏ đuôi chó bện rất nhiều thỏ con.
Gió đêm nhẹ lướt qua.
Những con thỏ nhỏ lắc lư đầu, rung rinh đôi tai.
Tựa như An An đang đứng dưới gốc liễu, mỉm cười với chúng ta.
…
Trời vẫn mãi chẳng chịu đổ mưa.
Kho lương thực ở huyện nha cũng đã cạn.
Ta trèo lên cây liễu, ngó ra bên ngoài — người đói mỗi lúc một nhiều.
Ban đầu, bọn họ còn đi đứng thẳng lưng, mỗi người mỗi dáng.
Vài ngày sau, đói đến còng lưng gù vai, ai nấy như già đi mấy chục tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lại mấy hôm nữa, đã phải vịn tường mà đi, bước qua một phiến đá xanh cũng phải dừng lại thở gấp.
Đến cuối cùng… tay chân bám đất, như côn trùng mà bò.
Năm ngón xương khô gầy trơ, níu lấy vạt áo của một người béo mập.
Ấy là Thạch chưởng quầy của tiệm gạo lớn trong trấn.
Nạn đói tràn lan, bụng hắn vẫn phình to như cái chảo, chẳng ai biết… hắn là đang tự vỗ béo thân mình, hay là chuẩn bị để nối dõi tông đường?
Dân chúng tìm hắn vay gạo, phải ký vào những khế ước cam đoan thân bại danh liệt, gạo đắt hơn bạc, gạo quý hơn người.
Thạch chưởng quầy đã chiếm đủ mọi tiện nghi của dân quanh vùng.
Hắn đắc ý xuân phong, nửa đêm gõ cửa nhà ta.
“Tần nương tử, trong nhà còn cơm còn gạo không?”
“Nàng theo ta một đêm, ta sẽ nấu cho A Khương một bữa cơm thịt kho đỏ au.”
“Thời buổi này, đến cả Huyện Tôn đại nhân cũng chưa chắc đã được ăn món đó.”
Hắn vừa nói, vừa tháo đai lưng quần…
Mẫu thân ta cầm d.a.o róc xương, từ khe cửa đ.â.m thẳng ra ngoài.
Thạch chưởng quầy tru tréo như lợn chờ mổ.
“Ta đã cho ngươi thể diện mà ngươi còn không biết điều, rồi sẽ có ngày ngươi phải quỳ gối cầu xin ta!”
Ngày ấy… vẫn chưa đến.
Nhát d.a.o chí mạng nhất giáng xuống thân hắn, lại không phải từ tay mẫu thân ta, mà là từ Huyện Tôn đại nhân.
“Triều đình có lệnh, chiêu binh nạp lương!”
Bọn nha dịch đập vỡ cửa tiệm gạo, mang hết thóc gạo đi sạch, tiện tay vơ luôn cả rương tiền Thạch chưởng quầy giấu dưới đáy chum.
Gã ôm chân bọn nha dịch, khóc lóc thảm thiết:
“Quan gia, quan gia, xin để lại cho tiểu nhân một chút cơm thừa canh cặn mà sống!”
“Tiểu nhân còn có nương tử đang mang thai cần chăm sóc!”
Vài đôi giày đen giẫm lên bụng hắn, dẫm qua dẫm lại như đạp bùn, hắn lăn lộn dưới đất như heo mắc cạn trong bùn, dính cả nước dãi, trông thê thảm không kể xiết.
“Cút! Gia đây có thấy tiền trong rương nào đâu, đừng có vu vạ!”
Gậy trấn uy giáng thẳng xuống đỉnh đầu.
Máu từ trán hắn chảy ròng xuống bụng.
Sau trận ấy, hắn phát bệnh nặng.
Hai người thê tử của hắn đành bán hết trang sức trên người để chạy chữa thuốc men cho hắn.
Tấm biển xanh treo trước tiệm gạo lấm lem máu, lũ ruồi nhặng vừa vây quanh xác c.h.ế.t dưới chân cầu, vừa bay tới đậu trên biển mà rỉa.
Năm ấy, có lẽ no nê nhất chính là lũ ruồi.
Hoặc… là Huyện Tôn đại nhân.
Ta từng nấp trên nhánh cao của gốc liễu lớn mà nhìn thấy hắn – thân vận cẩm y hoa lệ, sắc mặt hồng hào sung túc. Hắn vung tay chỉ một cái, bọn nha dịch liền phá cửa tiệm thuốc, ôm ra mấy hòm thuốc quý.
“Nương tử ta có thai, vừa khéo cần thuốc an thai.”
Chu Vương cấu kết với bọn Oa khấu, từ vùng Giang Nam đổ bộ lên bờ, đánh dọc theo ven biển, nay đã sắp tràn đến huyện Bình Ninh.
Triều đình chiêu binh nạp lương, chẳng phải lời nói suông.
Huyện Tôn đại nhân vốn chán ghét tổ phụ của Di Hoài Anh, liền mượn cớ lục soát nhà họ Di, lại đem tên Di Hoài Anh ghi thẳng vào sổ chiêu binh.
Mọi người đều nói hắn chỉ là một tên thư sinh, tay trói gà không chặt.
Khuyên hắn mau mau chạy trốn.
Thế nhưng… hắn không đi.