"Kỳ thực ngôi miếu này vốn có tên là Miếu Trạng Nguyên chứ không phải là miếu Thổ Địa. Có lẽ là do chiến loạn lúc trước, bảng hiệu trước miếu bị rơi mất, người dân địa phương mới coi nó là miếu Thổ Địa mà thờ cúng."
Chàng trai đeo kính vừa nhắc đến sở trường của mình, lập tức phấn chấn tinh thần.
"Chủ nhân của miếu Trạng Nguyên này họ Lý, trong nhà xếp thứ ba, mọi người đều gọi là Lý Quý.”
"Nhà họ Lý là danh môn vọng tộc ở địa phương, mà Lý Quý này cũng rất có chí khí, chính hắn đã thi đỗ Trạng Nguyên, hoàng đế rất coi trọng hắn, có thể nói là tiền đồ vô lượng.”
"Nhưng vạn vạn không ngờ, ngay khi hắn sắp vào triều làm quan, hắn lại g.i.ế.c c.h.ế.t vợ chồng nhà họ Lý, còn phóng hỏa đốt sạch từ đường Lý thị."
Mọi người nghe xong đều phẫn nộ, nhao nhao lên án hành vi của Lý Quý:
"Thật là tên thằng súc sinh!"
"Bất trung bất hiếu!"
"Loại người mang trên mình tội ác tày trời này, thiên đao vạn quả cũng không hả giận!"
"Rốt cuộc là tên điên nào còn lập miếu cho hắn!"
Sắc mặt Vương Thiên Thuận càng lúc càng khó coi, dường như hối hận vì đã mang sinh viên giỏi kia đến. Ta lại lén nhìn Thổ Địa gia một cái, hắn vẫn ngồi yên, trên mặt vẫn bình thản như gió xuân, chỉ là ánh mắt sâu thẳm hơn rất nhiều.
"Chư, chư vị, cứ nghe ta nói hết đã rồi hãy đánh giá Lý Trạng Nguyên!"
"Nhanh lên! Đừng có dong dài!"
Dáng vẻ lãnh đạo của Vương Thiên Thuận đã sắp không giữ được nữa, hận không thể cho gã đeo kính kia một đạp. Chàng trai gầy yếu ngượng ngùng gãi đầu, tiếp tục nói:
"Thì ra, Lý Quý này là con của một tiểu thiếp. Mẹ ruột của hắn vốn là con nhà nghèo, bị bán vào Lý gia làm nha hoàn, sau đó bị Lý lão gia cưỡng chiếm, ép nạp làm thiếp, vì chuyện này mà thường xuyên bị Lý phu nhân bắt nạt.”
“Lý Quý lại rất mực kính yêu mẹ mình, từ nhỏ đã chăm chỉ đèn sách, chỉ mong sau này có thể mang mẹ mình đến nơi có được cuộc sống tốt đẹp hơn.”
“Cuối cùng, vượt qua mười năm đèn sách khổ cực, hắn đỗ Trạng Nguyên. Tưởng chừng như hai mẹ con họ sẽ có cuộc sống tốt đẹp, nào ngờ Lý phu nhân vì ghen ghét mà vu oan cho mẹ ruột của Lý Quý thông gian với gia đinh, trực tiếp ném bà xuống giếng. Nghe nói, tiểu thiếp kia mấy lần muốn bò lên nhưng lại bị người ta dùng đá đập xuống."
Trong miếu im ắng như tờ, chỉ còn lại giọng nói đầy tiếc nuối của chàng trai trẻ:
"Nghe nói, lúc đó Lý Quý từng báo quan. Nhưng quan phủ lại nói mẹ ruột của hắn chỉ là một tiểu thiếp, thân phận hèn mọn, lại còn phạm tội thông gian, không đáng để lên công đường.”
“Thậm chí hắn còn đến gặp hoàng đế, muốn đòi lại công bằng cho mẹ mình. Hoàng đế vốn muốn giúp hắn nhưng lại có đại thần nói, theo quy củ, Lý phu nhân mới là mẹ ruột của hắn, con kiện mẹ, hoàn toàn là rối loạn kỷ cương!”
“Cha hắn còn mắng hắn, nói hắn đã đỗ Trạng Nguyên, sau này vào triều làm quan, thân phận tôn quý, một tiểu thiếp nhỏ nhoi sao xứng làm mẹ hắn, chi bằng nên hiếu thuận với chủ mẫu trong nhà, đó mới là đạo hiếu chính thống.”
“Vì chuyện này mà cha hắn còn phạt hắn quỳ trước từ đường, bảo hắn suy nghĩ cho kỹ, xã hội cổ đại mà, phụ quyền lớn hơn trời."
Theo lời hắn, từng sự thật được phơi bày, những người vừa nãy còn đầy phẫn nộ dần dần im lặng, trong miếu chỉ còn lại một mảnh c.h.ế.t chóc.
Chàng trai tiếp tục nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lý Quý quỳ trong từ đường một ngày một đêm, tóc đều bạc trắng.”
“Sau đó cuối cùng hắn cũng nghĩ thông suốt, bèn mặc quan bào triều đình vừa ban, tự tay g.i.ế.c cha mình, còn c.h.ặ.t đ.ầ.u cha hắn cùng Lý phu nhân, ném vào từ đường đốt, bản thân cũng c.h.ế.t trong biển lửa."
Chàng trai vừa dứt lời liền nghe thấy người trong cuộc bất mãn nói:
"Chậc, ăn nói bậy bạ.”
“Lão tử còn lâu mới quỳ một ngày một đêm!"
Ta hỏi:
"Vậy ngài quỳ bao lâu?"
"Chỉ quỳ nửa ngày."
Ta cười nói:
"Ồ, vậy tính tình ngài cũng khá tốt đấy!"
Hắn nhìn ta với vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu nói:
"Ngươi không thấy ta là kẻ mang trên mình tội ác tày trời sao?"
Ta lắc đầu, nghiêm túc nói:
"Chắc chắn là họ đối xử với ngài không tốt."
Hắn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trầm tĩnh một hồi lâu, trong đôi mắt trong veo kia tràn ngập nỗi buồn hiếm thấy, lẩm bẩm:
"Nhớ mùa đông năm ấy lạnh thấu xương, nghiên mực đóng băng không tan, mẹ ta cứ ôm trong lòng, mực dính vào áo nàng, nàng lại không hề hay biết.”
“Đó là chiếc áo mà nàng thích nhất."
36
Chưa đầy nửa tháng, người của chính phủ quả nhiên khiêng thần vị của ta đến, được làm gỗ cây tùng, rất chắc chắn. Ngoài ra, lại còn có một pho tượng đá nhỏ.
Pho tượng đó tết b.í.m bím, cài trâm hoa lê, đội trâm cài hình trăng non, dáng vẻ giống ta đến bảy tám phần, ngay cả nốt ruồi lệ dưới mắt ta cũng có. Vô cùng tinh xảo, sống động như thật, chắc chắn là A Phân giám sát thợ thủ công chạm khắc.
Miếu Thổ Địa cũng được sửa sang lại, treo biển mới, tường trắng cột đỏ, không chỉ sáng sủa hơn trước mà còn hoa lệ hơn nhiều. Trong thôn đặc biệt mời âm dương tiên sinh đến chọn ngày khai quang cho tượng đá.
Tên nhóc chọn mấy ngày hoàng đạo tốt lành đặt trước bàn, mỗi lần niệm chú xong liền tung ba lần để hỏi quẻ. Thổ Địa gia bảo ta tự mình quyết định định, ta cảm thấy hơi ngại ngùng, dù sao hắn mới là chủ thần của miếu này, ta chỉ là mượn chỗ của hắn mà thôi.
Ngày cuối cùng định vào mùng sáu tháng sáu, nhờ sự tuyên truyền mạnh mẽ của cán bộ chính quyền, ngày hôm đó trong miếu trống chiêng vang trời, hương khói vượng hơn bao giờ hết.
Trong thôn còn mời đạo trưởng nổi tiếng gần đó đến làm phép, thỉnh thần phách của ta quy vị, lễ nghi vô cùng chu đáo. Không ngờ một con quỷ giữ cửa như ta lại trở thành tiểu thần, quả là thời vận đến cản không kịp rồi.
Tượng đá của ta được đặt bên trái Thổ Địa gia. Từ nay về sau, ta không còn là quỷ giữ cửa nữa, nơi này cũng là nhà của ta.