A Tầm

Chương 10



Chàng cười:

 

“Ta chính là người bày kế cho Vĩnh An, cũng cố ý nói với Khâm Thiên Giám rằng chỉ có bát tự của nàng hợp ta, mới cứu được cái thân thể bệnh nặng lâu ngày này của ta. Chỉ cưới nàng, mới không chọc giận Lạc Xuyên vương.”

 

“Vĩnh An thuận thế mà làm, hoàng đế thuận nước đẩy thuyền, nàng không chỉ có thể gả cho ta, còn có thể tiện thể đòi hoàng thất một điều kiện trao đổi, một công đôi việc.”

 

Đêm lặng như nước, mà trong lòng ta lại cuồn cuộn sóng to gió lớn:

 

“Ngài làm vậy, là vì cớ gì?”

 

Ánh mắt chàng chợt tối đi, hỏi lại:

 

“Nàng không nhớ sao?”

 

Ta đột ngột ngẩng đầu, đáy mắt lại toàn là mờ mịt.

 

Chàng thở dài một tiếng:

 

“Năm đó thái hậu kiêng kỵ phụ thân, mượn cớ chúc thọ, giữ ta lại kinh thành, ngoài mặt là nâng đỡ, thực chất là làm con tin.”

 

“Có người vì muốn ly gián thiên tử với Lạc Xuyên, thậm chí muốn mưu hại ta. Là nàng đã giấu ta trong chum nước, cứu ta một mạng.”

 

“Lúc ấy ta đã hứa, nếu có ngày sau, ắt hoàn lại ân tình. Núi sông cách trở, tay ngắn không vươn tới. Mãi đến khi Mạnh Huyền Chu mang một tiện tỳ vào kinh, ta mới biết hôn sự của nàng cấp bách rồi.”

 

“Ra hạ sách này, thực sự là bất đắc dĩ. A Tầm nếu muốn trách ta, hận ta, oán ta, ta đều chấp nhận.”

 

Lúc này ta mới nhớ ra.

 

Năm ấy nhập kinh, đế vương đem ta nhốt trong viện hoang, giữa một đống tấu chương đòi đem ta c.h.é.m đầu thị chúng.

 

Khi ấy, ta từng cứu một vị công tử quý tộc bị giáp công trước sau.

 

Hắn từng nói sẽ hoàn ân, nhưng ta ngay cả tên hắn cũng không biết, hắn cũng chẳng biết ta là ai, chuyện ấy rồi chìm vào lãng quên.

 

Thì ra chính Giang Tễ Hoài tự hạ độc mình, hoàng đế sợ chàng c.h.ế.t trong cung, bèn để chàng ôm thân thể bệnh yếu mà đêm đêm trở về Lạc Xuyên.

 

Phu quân của ta, hóa ra đã sớm cùng ta có giao hội từ khi ấy.

 

Chàng muốn hoàn ân, ta muốn một đời bình an, cũng coi như hợp ý.

 

“Vậy thì, ngài tất sẽ không giống Mạnh Huyền Chu, từng lúc dùng sự bố thí ơn huệ để ép buộc ta chứ. Nửa đời còn lại, xin nhờ cả vào ngài.”

 

Ta cười, chàng cũng cười.

 

Dọc đường chao đảo, đợi tới Lạc Xuyên, đã hơn một tháng sau.

 

Giang Tễ Hoài vừa dìu ta xuống xe, liền bị một giọng khàn khàn gọi lại:

 

“A Tầm, ta đợi nàng khổ sở lắm rồi.”

 

15

 

Là Mạnh Huyền Chu.

 

Hắn mặt mày tiều tụy, gầy gò đi nhiều, trong đôi mắt đen thẫm tràn đầy tơ m.á.u đỏ.

 

Ngẩn ngơ nhìn ta, mỗi bước đi đều vô cùng khó nhọc:

 

“A Tầm, ta sai rồi. Ta biết ta sai rồi, nàng theo ta về được không? Ta cưới nàng, ta thật sự cưới nàng, ta…”

 

“Thế tử!” 

 

Ta gọi hắn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ta đã xuất giá rồi, đây là phu quân ta, thế tử Lạc Xuyên vương – Giang Tễ Hoài!”

 

Khi ta khoác tay Giang Tễ Hoài, thân thể chàng khựng lại, nhưng vẫn nở nụ cười gượng gạo, nói với Mạnh Huyền Chu:

 

“Đã là người bên nhà mẹ đẻ của thê tử, đương nhiên phải tiếp đãi cho tốt.”

 

Ta cũng gật đầu đáp:

 

“Tính ra, đây cũng xem như nửa người nhà mẹ đẻ của ta, A huynh rồi.”

 

Thân hình Mạnh Huyền Chu chao đảo:

 

“A huynh? Nàng cùng hắn chẳng qua mới một tháng, mà ta với nàng quen biết mười năm, sao nàng có thể dễ dàng đổi lòng như vậy. Ta là A huynh? Nàng thật nhẫn tâm, thật nhẫn tâm đó A Tầm!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta nhíu mày, thẳng mắt nhìn hắn đang vỡ vụn, lắc đầu:

 

“Không, người khiến ta đổi lòng không phải chàng, mà là sự lạnh nhạt, ép buộc, và từng lần từng lần lý lẽ đường hoàng của ngươi. Ngày ấy ngươi ném ta trong khe núi, suýt nữa bỏ xác trong bụng sói, ta đã nghĩ, đời ngắn ngủi này, vì gặp được ngươi, mà hóa ra hoàn toàn không đáng.”

 

“May mắn thay, ta còn sống, và đã gặp được người thật sự quý trọng ta. Mạnh Huyền Chu, ngươi có biết không, cái A Tầm hiểu chuyện trong miệng ngươi, A Tầm ngoan ngoãn, A Tầm biết tiến lui, đều không phải A Tầm thật. Vì để lấy lòng, vì để lấy lòng, vì để các ngươi vui vẻ, A Tầm chỉ có thể hiểu chuyện, ngoan ngoãn, biết tiến thoái. Nhưng ta, thật mệt mỏi!”

 

“Tễ Hoài thì khác, tuy ta chỉ gả cho chàng vỏn vẹn một tháng, nhưng tháng ấy là ba mươi ngày thảnh thơi nhất trong mười năm của ta.”

 

“Ta không cần luôn cảnh giác, không cần việc gì cũng dè dặt, không cần nặn nụ cười giả để che đi bi thương, không cần miệng nói ổn mà tim rỉ máu.”

 

“Mạnh Huyền Chu, ngươi thích là A Tầm, hay là cái A Tầm ngoan ngoãn nhu thuận để ngươi tùy ý vò nắn?”

 

Thân thể Mạnh Huyền Chu cứng đờ, thần sắc kinh hãi.

 

Rõ ràng, hắn vốn sống an nhàn xa hoa, chưa từng nghĩ tới cảnh ngộ gian nan của ta, kẻ phải nương nhờ người khác.

 

“Chấp nhận hiện thực đi, ngươi sẽ có hiền thê như lý tưởng của ngươi, nhưng nàng không phải A Tầm.”

 

“Núi sông xa cách, ta cùng phu quân đang lúc tình nồng, sẽ không tiễn ngươi nữa.”

 

Nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Tễ Hoài, ta không ngoảnh lại, bước thẳng vào trong viện.

 

16

 

Mạnh Huyền Chu rốt cuộc vẫn không chịu đi.

 

Hắn chặn ta khắp nơi, mạnh miệng ngụy biện, lời lẽ nhàm chán lặp đi lặp lại để bảo đảm, hết lần này đến lần khác thề thốt. 

 

Ta phiền không chịu nổi, nói hết lời cay nghiệt, hắn vẫn không có ý rút lui.

 

Mãi đến khi gió thu dần lạnh, hắn nhiễm phong hàn, bệnh nặng từng ngày, tùy tùng mới quỳ trước mặt ta, suýt nữa dập đầu đến nát trán, chỉ cầu ta chịu gặp thế tử một lần.

 

Mạnh phu nhân vốn dĩ không ưa ta, nhưng ta rốt cuộc nhờ Mạnh gia che chở mới sống được đến hôm nay. 

 

Ta không thể vong ân phụ nghĩa mà để Mạnh Huyền Chu c.h.ế.t trong tay ta.

 

Giang Tễ Hoài hiểu ta, cho nên Mạnh Huyền Chu mới có thể sống sờ sờ mà la hét ngay trên địa bàn của chàng. 

 

Chàng từng nói, nếu không phải lo ta cả đời áy náy, thì ngay ngày Mạnh Huyền Chu bước vào Lạc Xuyên, hắn đã chẳng thể toàn thây trở về kinh thành nữa.

 

Nhưng chàng sợ ta lương tâm bất an cả đời, lại càng không muốn ta oán hận chàng cả đời. 

 

Chàng luôn nghĩ cho ta quá nhiều, quá chu toàn.

 

“Không yên lòng thì cứ đi xem đi.”

 

Trong mắt Giang Tễ Hoài thẳng thắn, không có lấy một tia tạp niệm.