A Tầm

Chương 9



13

 

Thân thể Giang Tễ Hoài không tốt, nhưng cũng không yếu nhược như người ta vẫn nói.

 

Chưa ra khỏi kinh được ba ngày, chàng đã mặc hồng y, đứng dưới trời mây chiều rực rỡ chờ ta.

 

Ta hoảng hốt bất an, chỉ sợ chàng biết người chàng cưới là công chúa giả thay thế, sẽ làm ta mất mặt trước chúng nhân.

 

Nhưng khi rèm xe vén lên, chàng dịu dàng đưa tay về phía ta:

 

“Xuống đi, cùng ta tản bộ một chút?”

 

Lòng bàn tay chàng nóng ấm, con người chàng ôn nhu.

 

Mày mắt tuấn nhã, công tử như ngọc, như mài như dũa.

 

Quá mức tốt đẹp, ta nhìn đến ngẩn ngơ, để cho hoàng hôn nhuộm đỏ cả vành tai chàng.

 

“Có phải quá văn nhược, khiến A Tầm cô nương thất vọng không?”

 

A Tầm?

 

Chàng gọi ta là A Tầm!

 

Như sét đánh ngang tai, cả người ta như tê dại bởi tiếng sấm vô hình.

 

“Ngài… biết ta là ai? Vậy ngài có biết…”

 

“Biết!”

 

Nụ cười chàng rõ ràng, nhưng kiên định càng rõ ràng hơn, không xen lẫn chút lạnh nhạt hay châm biếm nào.

 

Ta hoảng loạn: 

 

“Ta là người Lương Châu, xuất thân từ Yến gia…”

 

“Ừm!”

 

Gió bắc dần lạnh, thổi phần phật căng đầy vạt áo chàng.

 

Ta vậy mà bị một chữ nhẹ bẫng của chàng chặn họng, chẳng thốt ra thêm được gì.

 

Chàng kéo chặt áo choàng cho ta, tiện tay nhận hộp điểm tâm phía sau, đưa cho Thu Sương:

 

“Yến gia gia phong cực chính, ai nấy đều cốt cách đ.a.o phong kiếm cốt, A Tầm cũng vậy.”

 

Ầm ầm!

 

Ta như ở trong mộng, chẳng cảm thấy chút nào chân thực.

 

Chàng… đang khen ta sao?

 

“Từ đây đi về phía nam, chỉ mười ngày sẽ đến Lương Châu. A Tầm có muốn đi thăm phụ mẫu, báo cho họ biết, nàng đã xuất giá, đã gả cho ta rồi không?”

 

Ta ngơ ngác nhìn Thu Sương, chờ nàng nói với ta rằng ta nghe lầm rồi.

 

Chắc hẳn ta đang nằm mơ, sao lại có thể từ trên trời rơi xuống một vị tiên nhân, cứu ta thoát nước lửa, còn đối ta thâm tình đến vậy.

 

Ngay cả trong mộng, ta cũng không dám vọng tưởng như thế!

 

Nhưng Thu Sương chỉ mím môi khóc òa:

 

“Cô nương… không, công chúa, hắn không giống bọn họ. Người xem, những món ăn hắn mang theo, chẳng có cái nào không phải là thứ cô nương thích. Hắn… hắn có để tâm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giang Tễ Hoài, người đã dùng tâm ý, chưa từng bức bách ta một bước.

 

Nhưng lại từng bước từng bước đi vào lòng ta.

 

Từ con đường bỏ hoang của Yến gia ở Lương Châu, chàng đã sớm cho người tu sửa lại.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Cựu trạch Yến gia sau khi bị phá đốt, chàng cũng cho dựng lại trên nền đất cũ.

 

Thuộc hạ tàn tật của phụ thân, chàng lén nuôi dưỡng ở trại ngựa ngoài thành, khi gặp ta liền òa khóc đứt ruột.

 

Tượng phụ thân được dựng ngay cổng thành, đè trên vạn nhân khanh từng bị thảm sát, ngày ngày hứng chịu ngàn vạn nhục mạ và đập phá.

 

Ta che miệng, ngã nhào vào lòng Giang Tễ Hoài:

 

“Năm đó Lương Châu đã hiện rõ thế bại, phụ thân mang quyết tâm đồng sinh cộng tử mà xuất chiến. Mẫu thân thậm chí còn giấu thuốc độc, nhất định theo bước phụ thân. Vì sao người lại c.h.ế.t ở ngoài thành, lại vì sao bị chỉ tội là bỏ trốn phản thành, ta…”

 

Giang Tễ Hoài ôm chặt lấy ta:

 

“Có ta ở đây, tất sẽ có kết quả. Nàng hãy chờ xem!”

 

Đêm ấy, kinh thành truyền đến tin tức: Đại Lý Tự khanh đã mang mật vệ nam hạ, thân chinh đến Lương Châu, điều tra tận gốc chuyện năm xưa.

 

Đó là sự ép buộc của Lạc Xuyên vương, chính thê của thế tử Lạc Xuyên không thể là con gái tội thần.

 

Mà việc rửa oan cho Yến gia, chính là đại lễ tân hôn Giang Tễ Hoài dành cho ta.

 

Phu thê đồng thể, chàng đại khái cũng không muốn vì ta mà khiến Lạc Xuyên phải chịu nhục.

 

14

 

Giang Tễ Hoài đối xử với ta rất tốt.

 

Chàng chưa từng để ta phải hiểu chuyện.

 

Chàng nói, A Tầm chính là A Tầm, điều A Tầm nên làm nhất là khiến bản thân vui vẻ.

 

Nếu cái gọi là hiểu chuyện chỉ toàn uất ức và nhường nhịn, vậy thì thà không hiểu chuyện còn hơn.

 

Chàng nói, chàng muốn ta vui vẻ.

 

Người bên cạnh chàng cũng kính trọng ta, chưa từng cho ta sắc mặt khó coi.

 

Thu Sương sợ chàng ngoài nóng trong lạnh, chỉ có một gương mặt đẹp, rồi lại giống Mạnh Huyền Chu lúc nào cũng gió chiều nào che chiều nấy để ta chịu ủy khuất, nên đã giữ bên mình Lợi Xuyên - thì vệ thân cảnh mà điện hạ bản cho Giang Tễ Hoài, để moi được không ít tin tức cho ta.

 

Ta biết chàng thuở nhỏ từng trúng độc, từng bị đưa vào kinh thành ở một thời gian, nhưng ta nhập kinh chưa đầy ba tháng, chàng đã trở lại Lạc Xuyên.

 

Trong phủ chàng không có cơ thiếp, cũng chẳng từng có thông phòng, ta hẳn là nữ nhân duy nhất trong phủ.

 

Thu Sương ríu rít:

 

“Lợi Xuyên là kẻ ít nói, hỏi một câu đáp một câu. Nhưng hắn cũng nói, thế tử cực kỳ coi trọng điện hạ, sợ cô nương gả qua không quen, nên đã sớm trồng trong viện những hoa cỏ đang thịnh hành.”

 

Ngừng một thoáng, nàng lại nói:

 

“Điện hạ có từng hoài nghi, thế tử vốn dĩ muốn cưới chính là cô nương không?”

 

Ta hít mạnh một hơi.

 

Đêm đó, liền hỏi thẳng:

 

“Ngài làm sao biết người gả cho ngài sẽ là ta?”