Thân thể Mạnh Huyền Chu khựng lại.
Nàng để bụng!
Nàng nhớ rõ hắn thiên vị Tống Nam Chi mà suýt nữa đánh gãy chân Thu Sương.
Nàng nhớ rõ hắn từng bức nàng đến đường cùng, cắt đứt mọi lối thoát.
Nàng nhớ rõ hắn ép nàng phải hạ mình xin lỗi Chi Chi mới giữ được một chân cho Thu Sương…
Một mối hận với nha hoàn mà nàng còn ghi nhớ, huống chi…
Huống chi việc hắn vứt nàng ở khe suối, suýt mất mạng trong miệng sói, nàng làm sao quên cho được.
Chẳng trách, chẳng trách khi ấy nàng lạnh lùng, xa cách, ngay cả đồ vật từ nhỏ đến lớn cũng trả lại hắn.
Hóa ra, nàng để bụng, cũng thật sự không cần hắn nữa sao?
Nghĩ đến đó, sau lưng Mạnh Huyền Chu toát mồ hôi lạnh.
Đồng tử co rút, lạnh lùng nhìn gương mặt đầy nước mắt của Tống Nam Chi:
“Chi Chi, dạo này nàng đừng ra khỏi viện. A Tầm vì nàng mà cùng ta có vách ngăn, ta phải đi dỗ nàng âyd!”
Tống Nam Chi sững lại, cắn môi, trong lòng vừa hận vừa tỏ vẻ ngoan ngoãn gật đầu, chỉ có điều nước mắt như chuỗi châu, rơi lăn lóc xuống.
Mạnh Huyền Chu mềm lòng, lại ôm nàng ta hôn hít một hồi, mới không nỡ thúc nàng ta trở về viện.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Huyền Chu mang theo một thân thương tích, đẩy cửa viện của ta.
8
Ánh mắt hắn rơi xuống chiếc khăn trùm đỏ ta thêu đôi uyên ương giỡn nước, hắn nặng nề thở phào:
“A Tầm, ta nghĩ kỹ rồi, đợi phụ thân trở về phủ, ta sẽ cầu xin ông sớm cho chúng ta thành thân.”
Tay ta đang bưng bát cháo lắng lại:
“Thế tử quên rồi sao, ngài và ta đã hủy hôn rồi.”
Hôn sự của ta đã định, không còn chỗ xoay chuyển.
Mạnh Huyền Chu lại chẳng hề để tâm, tự ý nắm lấy tay ta, mỉm cười dịu dàng:
“Khăn trùm đỏ cũng thêu xong rồi, chẳng lẽ không phải vì hôn sự thì để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để g.i.ế.c thời gian?”
“Được rồi, được rồi, từ trước đều là ta sai, sơ sót lạnh nhạt với nàng nhiều quá. Ta thề, sau này sẽ không như thế nữa.”
Ta ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười hỏi:
“Chi Chi cô nương đã trao thân cho ngài, vậy ngài định ăn nói với nàng ta thế nào? Chiếm lấy ta lại ôm trọn cả nàng ta, nữ nhân chúng ta đều đáng bị rẻ mạt như thế sao?”
Ngón tay Mạnh Huyền Chu run nhẹ, lại bỗng bật cười, tình ý tha thiết giải thích:
“Nàng để ý cái đó sao? Ngốc quá, sao phải để ý mấy chuyện ấy. Ta mười sáu rồi, thu dùng một nha hoàn vốn là thường tình, không phải nàng ấy thì cũng là người khác do mẫu thân nhét vào.”
“Không vì gì khác, chỉ vì đêm động phòng hoa chúc với nàng trọn vẹn nồng nàn, ta cũng phải luyện tập trước vài kỹ xảo để lấy lòng phu nhân chứ.”
“Chi Chi trao lần đầu cho ta, ta từng hứa sẽ không để nàng ấy chịu ấm ức, sau này cho nàng ấy cái danh thiếp thất là được, một món tiêu khiển mà cũng khiến nàng tức giận sao.”
“Trong lòng ta, coi trọng nhất vẫn là nàng. Nếu không vì nàng, nàng ấy làm sao đến tận bây giờ vẫn uống từng bát canh tránh thai mà không có nổi danh phận gì.”
“A Tầm, tình cảm giữa chúng ta không giống với ai khác, ta chưa từng nghĩ sẽ để bất cứ ai vượt qua nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tràng thâm tình ấy, suýt khiến ta rơi cả cằm.
Ta cố nhịn cơn buồn nôn lộn dạ dày, rút bàn tay khỏi sự siết chặt của hắn:
“Ngài quả thật tính toán chu đáo. Nhưng việc hủy hôn đã qua tay mẫu thân ngài, chẳng phải trò đùa. Thế tử thay vì dây dưa chuyện cũ, chẳng bằng nghe theo mẫu thân ngài, tìm người khác đi.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Mạnh Huyền Chu chẳng hề d.a.o động, thậm chí còn cưng chiều khẽ gõ mũi ta:
“Được, tìm người khác, đến lúc đó A Tầm nhớ giúp ta xem cho kỹ nhé.”
Nói rồi, chỉ vào khăn trùm đỏ mà chê trách:
“Uyên ương thì nhỏ nhen, ta không thích. Nàng thêu lại một đôi long phụng sum vầy đi? Nhanh lên, ta muốn sớm rước nàng về nhà.”
Tay hắn vừa chạm xuống khăn trùm đỏ, chợt nghe nha hoàn của Tống Nam Chi òa khóc:
“Không xong rồi, cô nương, cô nương sảy thai rồi!”
Bàn tay Mạnh Huyền Chu co lại, ném khăn trùm đỏ, kinh hãi xoay người chạy đi.
Dưới khăn trùm ấy đè chặt thiếp canh tên tuổi của vị hôn phu ta, Giang Tễ Hoài.
Hắn mà chậm thêm một bước, tất cả liền lộ rõ.
9
Tống Nam Chi quỳ trước tượng Bồ Tát suốt một đêm, cầu phúc cho thế tử bị thương, cuối cùng lại ra huyết, suýt thì sảy thai.
Chủ mẫu còn chưa vào cửa, mà thông phòng nha hoàn lại dám tráo đổi canh tránh thai, mang thai trong người.
Mạnh phu nhân giận dữ tột cùng, lập tức sai mang đến một bát thuốc phá thai đặc sánh, che đậy tấm màn thể diện to lớn của phủ hầu.
Tống Nam Chi thét gào liên hồi, từng tiếng từng tiếng đập mạnh vào tim Mạnh Huyền Chu.
Ngày hôm sau, hắn với gương mặt tiều tụy tìm đến viện của ta:
“Đứa bé của Chi Chi, có phải nàng động tay không?”
Ta hít mạnh một hơi lạnh:
“Thế tử mở to mắt nhìn cho rõ đi, ta vốn không hề bước chân ra khỏi viện này, sao có thể hại được Chi Chi của ngài!”
Mắt Mạnh Huyền Chu đỏ rực hạ xuống, mệt mỏi nói:
“Nàng ấy giấu kín như thế, nếu không vì lỡ uống phải thuốc hoạt huyết, đã chẳng ra huyết, cũng chẳng bị mẫu thân phát hiện.”
“Nha hoàn nói, đồ ăn của nàng ấy chỉ có Thu Sương động qua.”
Bốp!
Đây là lần đầu tiên trong mười năm, ta ra tay với Mạnh Huyền Chu.
Thực sự là thất vọng đến cùng cực, mỏi mệt đến tận cùng.
“Nếu thế tử muốn truy cứu thật giả, cần gì nghe lời một người, cứ đóng cửa mà tra xét. Thuốc hoạt huyết không nhiều, dễ dàng tìm ra thôi.”
“Thu Sương đã c.h.ế.t đi một lần, ta quyết không cho phép bất kỳ ai đổ oan cho nàng thêm nữa.”
Mạnh Huyền Chu phun ra một ngụm m.á.u đỏ, khẽ cười lạnh:
“Đều là nha hoàn trong phủ ta, vốn nên đối xử như nhau, nếu phải chôn theo trưởng tử, thì cũng nên kéo hết ra tra tấn mới phải.”