A Tầm

Chương 7



Ta bị ép xuống cạnh bàn, chẳng khác gì chó c.h.ế.t heo c.h.ế.t, không còn nửa phần tôn nghiêm, trơ mắt nhìn Thu Sương bị Mạnh Huyền Chu mặt lạnh kéo đi.

 

“Ngài trút giận lên nha hoàn của ta, ngài sẽ c.h.ế.t không yên đâu. Không quản nổi thân dưới là ngài, ngày ngày quấn quít với Tống Nam Chi là ngài, lén lút để có được đứa con hoang cũng là ngài, đến khi đứa bé mất đi mà chẳng dám đối mặt cùng thiên hạ cũng là ngaif.”

 

“Ngài nhu nhược ích kỷ, luôn tìm cớ cho bản thân, ngài thật ghê tởm. Ta dù có gả cho heo chó, cũng sẽ không gả cho ngài.”

 

Mạnh Huyền Chu nắm chặt nắm tay, liên tiếp bật cười lạnh:

 

“Không biết hối cải, vậy cứ chờ xem cuối cùng nàng sẽ gả cho ai.”

 

Cánh cửa kêu kẽo kẹt mở ra, Thu Sương bịt miệng cứ thế biến mất trước mắt ta.

 

Ta sợ hãi đến tột độ, nhưng chẳng tài nào mở nổi cánh cửa đóng chặt, bèn dứt khoát dồn mình vào tuyệt cảnh, lao đầu vào cột tường. 

 

Máu loang đỏ, ta run rẩy móc từ trong n.g.ự.c ra thiếp canh tuổi của Giang Tễ Hoài, đưa cho hạ nhân ngoài cửa:

 

“Đưa… đưa cho phu nhân!”

 

10

 

Khi ta tỉnh lại, thấy Thanh Chi đang ngồi bên giường, đôi mắt sưng đỏ như hai quả đào tiên.

 

Mạnh phu nhân mang theo nụ cười giả dối giải thích:

 

“Thế tử lúc ấy gấp gáp, lại bị kẻ khác xúi giục, nên nhất thời không biết nặng nhẹ. A Tầm vốn hiểu chuyện, sẽ không trách cứ đúng không?”

 

“Ta đã sai người tra khảo kỹ càng, thì ra là trò ngu dại của nha hoàn bên viện con tiện tỳ kia. Nay con nha hoàn ngốc ấy đã bị bán đi, Thu Sương cũng được rửa sạch oan khuất rồi.”

 

Nói xong, bà ta lại làm bộ xót xa:

 

“Đứa ngốc này, chịu ấm ức thì sai người báo ta là được, cần gì làm chuyện dại dột thế. Nếu có mệnh hệ gì, chẳng phải để thiên hạ nói hầu phủ bạc đãi cô nương hay sao.”

 

Mạnh phu nhân xuất thân thế gia, làm chủ mẫu hầu phủ nhiều năm. 

 

Chỉ cần nhìn thiếp canh liền hiểu ra hết thảy.

 

Người phải gả đến Lạc Xuyên xa xôi chính là ta.

 

Vĩnh An công chúa được hoàng đế hoàng hậu cưng chiều như châu ngọc, sao có thể nỡ gả cho một kẻ ốm yếu. 

 

Chỉ còn ba ngày nữa là đến hôn kỳ, với tính khí kiêu ngạo của nàng ta, vậy mà yên ắng không hề có động tĩnh.

 

Hóa ra hoàng thất sớm đã chọn người thay thế để xuất giá, chính là ta.

 

Sợ ta vào trước mặt hoàng đế tố cáo hầu phủ, bà ta mới dịu giọng dỗ dành, khuyên nhủ để ta đừng so đo.

 

Ta thản nhiên đáp:

 

“Được hầu phủ chăm sóc nhiều năm, A Tầm cảm kích không nguôi. Chỉ là trượt chân ngã, va đầu một cái mà thôi, phu nhân không cần bận lòng.”

 

Bà ta chậm rãi thở ra một hơi:

 

“Chỉ là chuyện lớn như vậy, sao con lại giấu kín thế…”

 

“Việc của hoàng gia, chưa có kim khẩu ngọc ngôn của bệ hạ, A Tầm nào dám tự tiện.”

 

Mạnh phu nhân ngoài mặt thì gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

 

Nhưng trong lòng lại nghĩ: cũng biết tiến thoái, hiểu rõ lễ số. Nếu chẳng phải thân phận thấp kém… thôi, đã không còn khả năng cùng A Chu, nghĩ nhiều cũng vô ích.

 

“Nếu A Tầm đã thích Thu Sương, vậy ta liền đem khế ước bán thân của nó tặng con. Nguyện A Tầm tiền đồ hanh thông, vạn sự thuận toại.”

 

Cho dù lời chúc ấy có thật lòng hay không, Thu Sương đến bên cạnh ta rốt cuộc cũng là chuyện vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta chân thành cảm tạ.

 

Mạnh phu nhân còn chưa rời viện thì người trong cung đã tới.

 

Ý chỉ của hoàng hậu nương nương: ngày mai ta phải vào cung một chuyến.

 

Chính là, muốn ta ở lại trung cung một đêm, từ trong cung mà xuất giá.

 

Mạnh phu nhân từ xa nhìn bóng lưng gầy gò nhưng quật cường kia, khẽ thở than:

 

“Đột ngột nhập cung, ta thật sự có đôi phần không nỡ. Dẫu sao cũng là cô nương được nuôi trước mắt, nếu chẳng phải…”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Chỉ là theo công chúa xuất giá một đêm, hôm sau sẽ trở về.”

 

Mạnh Huyền Chu vượt qua mẫu thân mình, đuổi theo ta, mang theo vẻ áy náy nói:

 

“Cung quy nghiêm ngặt, nàng lại ít khi ra vào, hẳn sẽ không khỏi lo lắng. Ngày mai ta đi cùng nàng vào cung nhé. Đợi công chúa xuất giá rồi, ta sẽ cầu hoàng hậu nương nương ban hôn cho chúng ta.”

 

“A Tầm, hôm qua là ta hồ đồ, làm tổn thương lòng nàng. Ta thật sự biết sai rồi.”

 

“Thành thân rồi, ta nhất định sẽ nghĩ cách cầu phụ thân ở triều đình xoay xở, tra rõ năm xưa Yến gia bị vu oan tru diệt môn.”

 

Ta khẽ cười, không từ chối.

 

Chuyện của Yến gia không cần hắn nhọc tâm. 

 

Để hắn cùng ta vào cung cũng tốt, như vậy hắn sẽ rõ ràng từ miệng đế vương rằng, tất cả đều đã quá muộn.

 

Hắn tưởng rằng cuối cùng ta đã tha thứ, mỉm cười quay sang cầu mẫu thân hắn:

 

“Không bao lâu nữa hài nhi sẽ thành thân, cực khổ mẫu thân lo liệu nhiều bề, nhất định phải chu toàn, tuyệt không thể để tân nương chịu ủy khuất.”

 

Mạnh phu nhân cứng họng, ánh mắt sâu thẳm, nhưng không thể nói rõ.

 

Chỉ khẽ ậm ừ một tiếng, quay người trở về viện.

 

Chỉ đợi đến mai, hắn rồi sẽ hiểu hết, cần gì bà ta phải mang tiếng ác nhân.

 

Thế nhưng con đường nhập cung này, Mạnh Huyền Chu rốt cuộc chẳng thể cùng ta đi một bước.

 

11

 

Biết được Mạnh Huyền Chu sẽ ở trước mặt hoàng hậu nương nương cầu ban hôn, Tống Nam Chi thất vọng tột cùng, đêm ấy liền treo cổ tự vẫn.

 

Khi được cứu xuống, nàng ta khóc lóc nhào vào lòng Mạnh Huyền Chu, kêu rằng:

 

“Con ta về báo mộng cho ta, nói đường Hoàng Tuyền quá xa, nó thật cô đơn. Ta làm mẫu thân, sao có thể nhẫn tâm? Chỉ cầu một cái c.h.ế.t, đi theo bầu bạn với con ta.”

 

“Thế tử đừng cản ta nữa, ta đã quyết ý rồi.”

 

Nha hoàn “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Mạnh Huyền Chu, cầu khẩn:

 

“Thế tử, xin cứu lấy cô nương đi. Nàng đã vì thế tử mà mất thanh danh, lại mất cả hài tử, giờ chẳng lẽ còn muốn mất luôn cả mạng sao?”

 

“Hộ Quốc Tự có đăng vãng sinh rất linh nghiệm, ngài hãy đưa cô nương đi thắp một ngọn cho tiểu công tử đi. Ngài ấy có chốn nương nhờ rồi, sẽ không quấn lấy cô nương nữa.”

 

Không thể cho danh phận, cũng chẳng bảo vệ được đứa con, Mạnh Huyền Chu đối với Tống Nam Chi ngập tràn áy náy.

 

Cuối cùng, trong sự quyết tuyệt cầu c.h.ế.t của nàng ta, hắn gật đầu:

 

“Đêm nay ta canh bên nàng, mai sớm chúng ta cùng đi Hộ Quốc Tự thắp cho con chúng ta một ngọn đăng vãn sinh.”