Tống Nam Chi cắn môi lắc đầu:
“Thế tử đã hứa với A Tầm cô nương sẽ cùng nàng vào cung, Chi Chi không thể để thế tử thất tín với người khác.”
Càng như thế, nhún nhường chịu ủy khuất, Mạnh Huyền Chu lại càng đau lòng.
Hắn thở dài, siết chặt nàng vào n.g.ự.c:
“Về sau còn nhiều dịp để vào cung với nàng ấy, chẳng kém một lần này. A Tầm vốn hiểu chuyện, nàng ấy sẽ thông cảm cho ta.”
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Huyền Chu liền đưa xe ngựa buộc chặt ra khỏi phủ.
Khi lướt ngang đội ngũ rình rang của hoàng cung đến nghênh đón ta nhập cung, hắn càng kiên định hơn quyết tâm ra ngoài thành.
Công chúa phái nghi trượng như thế đến rước, tất nhiên sẽ không để nàng chịu ủy khuất.
Ngược lại, Chi Chi là người nữ nhân đầu tiên của hắn, cũng là người duy nhất từng có thân mật, có cốt nhục với hắn.
Nàng ấy giờ chẳng còn gì cả, chỉ có chút thương tiếc của hắn mà thôi.
Đứa con đầu tiên của hắn đã mất, nỗi đau không kém gì Chi Chi, chỉ là…
Thế gia coi trọng thể diện, hắn không thể để A Tầm cùng hầu phủ thành trò cười trong miệng thiên hạ.
Là hắn, nợ Chi Chi.
Ngọn đăng vãng sinh vừa thắp, hắn liền khẩn cầu trước mặt Bồ Tát, mong đứa bé ấy có thể đến trong bụng A Tầm, trở thành đích tử của mình, rồi hắn sẽ dùng mọi cách để bù đắp.
Còn về A Tầm, hắn đã để lại thư.
Nàng hiểu chuyện, ngoan ngoãn, cũng chỉ có mình hắn, dễ dỗ dành, cuối cùng sẽ hiểu và tha thứ cho hắn.
Khi ta chờ người trong cung đến nghênh tiếp nhập cung, Thu Sương mới nói cho ta biết: sáng sớm Mạnh Huyền Chu đã đưa Tống Nam Chi ra Hộ Quốc Tự.
Một đi một về, nhanh cũng ba ngày.
Chỉ e chẳng những không thể cùng ta nhập cung, mà ngay cả lúc ta xuất giá, hắn cũng chưa chắc kịp hồi kinh đưa tiễn.
Bức thư Mạnh Huyền Chu để lại cho ta, lật đi lật lại, toàn là bất đắc dĩ và áy náy với Tống Nam Chi.
Hắn muốn ta thông cảm, muốn ta cùng hắn làm phu thê đồng tâm, thấu hiểu cái khó xử của hắn.
Ngọn lửa lướt qua, lá thư hóa thành tro tàn.
Từ nay về sau, sẽ chẳng còn ai để hắn phải khó xử nữa.
Công công nghênh ta nhập cung, cũng như hẹn mang tới thánh chỉ phong ta làm Vĩnh Ninh công chúa.
Cùng với phong thưởng ấy, là thánh chỉ tứ hôn ta cho Giang Tễ Hoài.
Giang gia thúc giục gấp, ngày mai công chúa liền phải khởi hành đi Lạc Xuyên.
Cả kinh thành xôn xao, dù sao ta là con gái tội thần, sao có thể đảm nổi phong thưởng công chúa, lại càng khó tin là gả cho thế tử Lạc Xuyên vương.
Nhưng bệ hạ hạ chỉ tại Đại Lý Tự, lệnh khanh Đại Lý Tự thân thân điều tra lại án năm xưa của Yến gia, chính là đem chỗ dựa của ta đặt ra trước mặt mọi người.
Giữa lúc triều đình xôn xao, ánh mắt mọi người nhìn ta đã hoàn toàn khác hẳn.
12
Ngày xuất giá, Vĩnh An công chúa nắm tay ta nói:
“Ngươi sẽ không hối hận đâu. Hắn trong lòng có ngươi!”
Ta tưởng nàng nói là Mạnh Huyền Chu, chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn nến trước mặt, mỉm cười không đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xe ngựa đi Lạc Xuyên ngang qua Thập Lý Đình, vừa khéo lướt qua xe ngựa Mạnh gia đang hồi kinh, gia nhân hô lớn:
“Công chúa lần này đi, chỉ e cả đời không trở lại kinh thành nữa.”
Mạnh Huyền Chu sững lại, bất ngờ nhảy xuống xe, chắn trước xe ta.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Hắn khẽ nói:
“Đa tạ điện hạ hôm đó ở khe cốc đã cứu A Tầm. Trước kia là ta ấu trĩ hồ đồ, trách lầm lòng tốt của A Tầm. Đợi ta hồi kinh, sẽ cầu nương nương ban hôn cho ta cùng A Tầm, về sau nhất định đối xử thật tốt với nàng.”
“Thần chúc điện hạ hạnh phúc viên mãn, cả đời thuận lợi.”
Ta cùng Thu Sương nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy sự khó tin.
Thì ra, Mạnh Huyền Chu vẫn không hề biết người phải viễn gả sang Lạc Xuyên không phải Vĩnh An, mà là ta.
Đang không biết nên đáp thế nào, người Giang gia đột nhiên vung roi, quát lớn:
“Đừng chậm trễ giờ lành, chạy mau!”
Bánh xe lăn đi, vứt bỏ Mạnh Huyền Chu với nỗi mất mát vô cớ lại phía sau.
Rõ ràng là công chúa xuất giá, mà không hiểu sao hắn lại đau đớn như bị xé tim, n.g.ự.c nghẹn tức, như có thứ gì đó bị giật khỏi lòng.
Cho đến khi hắn hồi phủ, vui mừng chạy vào viện của A Tầm, mang theo bình an khấu chính tay mình cầu được để xin nàng tha thứ, mới phát hiện cả viện trống không.
Hắn khựng lại, nhưng cũng hiểu ra.
Công chúa viễn gả, hoàng hậu nương nương ắt hẳn thương tâm, A Tầm vốn biết cảm thông, chắc chắn sẽ ở lại bầu bạn thêm vài ngày.
Thôi thì, hắn cũng nên an ủi tâm tình Chi Chi trước đã.
Ngày ngày hắn kề bên Tống Nam Chi, nói đủ lời ngọt ngào, chỉ sợ đại hôn của mình lại khiến nàng ta nghĩ quẩn, tìm đến cái c.h.ế.t.
Đến lúc ấy, hắn dù thế nào cũng sẽ không bỏ mặc A Tầm mà đi lo cho nàng ta nữa.
Nhưng đến ngày thứ tư, vẫn chưa thấy A Tầm trở về phủ, hắn ngồi không yên, chuẩn bị xe ngựa, khẩn cầu mẫu thân:
“A Tầm vào cung một chuyến, đến nay vẫn chưa hồi phủ. Mẫu thân theo con vào cung một lần, vừa rước A Tầm về nhà, vừa cầu xin hoàng hậu nương nương ban cho thánh chỉ tứ hôn.”
“Con nghĩ đi nghĩ lại, thành hôn là đại sự, con cầu thì không bằng mẫu thân cầu được thánh chỉ, mới là thể diện.”
“Mẫu thân, con đợi không nổi nữa rồi, con muốn cưới A Tầm vào cửa.”
Mạnh phu nhân trừng lớn đôi mắt, như thấy quỷ, nhìn hắn:
“Con chẳng lẽ hồ đồ rồi sao, A Tầm đã thay công chúa gả sang Lạc Xuyên rồi.”
Cái gì?
Mạnh Huyền Chu lảo đảo, thân thể run rẩy.
“Mẫu thân nói, hôm đó con từ biệt… là A Tầm?”
“Nàng vì sao không gọi con? Nàng…”
Nàng sớm đã tuyệt vọng với hắn, luôn miệng nói không muốn gả cho hắn mà…
Mạnh Huyền Chu loạng choạng, chẳng còn để tâm đến gì khác, lao đầu chạy ra khỏi phủ.
Nhưng xe ngựa xuất kinh sớm đã chẳng thấy tung tích.
Cả đời này, hắn không bao giờ đuổi kịp A Tầm cô nương, người mà hắn hết lần này đến lần khác vứt bỏ.