05
Lạc Minh Sán thua một tướng lại thua một tướng, sắc mặt xanh mét.
Hắn không dám nhắc chuyện lui hôn nữa, nhưng di mẫu thương ta, tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nếu ta mở miệng xin lui hôn, di cũng vì lo cho ta mà sẽ không cho phép.
Chẳng khéo còn đổ hết nguyên nhân ta muốn lui hôn lên đầu Lạc Minh Sán, rồi mắng hắn đến té tát.
Chi bằng… để càng nhiều người chen vào càng náo nhiệt một chút.
Ta bị giữ trong hậu viện không được ra ngoài, không nghe được tin tức gì, nhưng ta nghĩ… hẳn sẽ không đợi lâu.
Chừng ba ngày, Yến T.ử Xuân mang lễ đến cửa, nói trắng là muốn cảm tạ ta.
Lễ vật phong hậu: y phục, trang sức, thứ nào cũng tinh xảo.
“Đa tạ Ôn muội muội đã nhắc nhở.”
Ánh mắt hắn chân thành hơn nhiều, trong đó còn vương nỗi sợ còn sót lại:
“Nếu để bệ hạ phát giác Yến gia dâng ngự mã giả, Yến gia ắt gặp đại nạn.”
Ta nhìn đống lễ vật, nở nụ cười thực lòng:
“Công t.ử quá lời. Ta chỉ vô tâm nói một câu, công lao vẫn là ở ngài sớm phát hiện.”
Hắn cười, lắc đầu:
“Muội thật khác với lời Lạc Minh Sán nói.”
Hắn khẽ sững lại, mím môi.
Nói xấu nữ t.ử sau lưng, quả không phải hành vi của quân tử.
Vẻ mặt hắn lộ ra sơ hở, ánh mắt toàn là hối hận.
Ta cụp mắt, thu bớt nụ cười:
“Ta biết. Biểu ca không thích ta… Công t.ử lớn lên giữa đất kinh thành phồn hoa, coi thường ta… cũng là phải.”
“Không.”
Sự phủ nhận của Yến T.ử Xuân còn nhanh hơn dự đoán của ta.
Ta nhìn hắn; ngay cả hắn cũng hơi sửng sốt, khẽ ho một tiếng:
“Muội nhìn ra được xuất xứ của ngựa, còn giỏi hơn cả ta và Lạc Minh Sán. Còn hắn… chỉ được cái mặt mũi, đúng là một gã công t.ử bột chẳng làm nên trò trống gì, chưa chắc xứng với muội.”
Lạc Minh Sán vừa bước qua ngưỡng cửa đã nghe trọn câu ấy.
Hắn đứng sững, kinh ngạc nhìn Yến T.ử Xuân.
Yến T.ử Xuân vẫn quay lưng về phía cửa, không thấy người đến, chỉ chăm chú nhìn ta, ánh mắt thành khẩn.
Ta bấu nhẹ vào lòng bàn tay, cúi đầu; giọng lại hơi run vì nhịn cười:
“Yến công tử, ngài đừng nói vậy… Biểu ca tốt lắm, rất tốt.”
“Ôn muội muội, muội đừng tự ti, cũng đừng quá đề cao Lạc Minh Sán. Hắn—”
“Yến T.ử Xuân!”
Lạc Minh Sán nghiến răng quát.
Sống lưng Yến T.ử Xuân lập tức cứng lại. Hắn quay đầu, đối diện gương mặt giận dữ của Lạc Minh Sán, bất đắc dĩ thở dài:
“Quả nhiên… lời không nên nói thì không nên nói, aizz.”
“Ngươi nói với Ôn Thư về ta cái gì?”
Lạc Minh Sán vài bước đi đến, gió cũng theo động tác mà nổi lên.
Yến T.ử Xuân ngừng một chút mới đáp:
“Là… vài lời không nên nói.”
Lạc Minh Sán cười lạnh, mời Yến T.ử Xuân ra ngoài “tâm sự”.
Ở cửa vẫn còn một người.
Ta không để ý, đang cúi đầu lau đi khóe mắt vì nín cười.
“Ôn cô nương.”
Nghe tiếng gọi, ta ngẩng lên.
Từ Lưu Phong cao lớn, gần như chắn hết ánh sáng ngoài cửa.
Hắn hơi lúng túng, nghiêng đầu không dám nhìn thẳng mắt ta.
Tay chạm cổ, cứng nhắc nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu… nếu cô không ngại, ta có thể dạy cô võ công…”
Hắn lén lút liếc ta một cái, rất nhanh:
“Ta… ta thấy tư chất cô không tệ, có thể học vài chiêu… để phòng thân.”
Một niềm vui bất ngờ.
Ta ngẩn ra một lát, rồi mỉm cười chân thành hơn:
“Từ công tử, ngài thật là người tốt.”
Lông mày Từ Lưu Phong khẽ nhướng, khí sắc tỏa sáng.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, ta khó xử từ chối:
“Bất quá, đa tạ ý tốt. Ta có hôn ước với biểu ca, không tiện thường xuyên tiếp xúc với nam nhân khác.”
Từ Lưu Phong chưa nghĩ đã buột miệng khuyên:
“Cô dựa vào Lạc Minh Sán còn không bằng dựa vào con ngựa của cô.
Ít nhất con ngựa còn chạy nhanh hơn hắn.”
Ngoài viện vang lên tiếng gào của Lạc Minh Sán:
“Từ Lưu Phong! Ngươi nói ta cái gì?!”
Từ Lưu Phong khẽ tặc lưỡi, không nhịn được gào lại:
“Nói thật!”
06
Kêu một câu quá sảng khoái, Từ Lưu Phong như được mở khóa.
Hắn ngồi xuống ghế, vẫn cái bộ dạng cà lơ phất phơ:
“Ôn cô nương, trong tối có nguy hiểm. Cô rồi cũng có lúc đi một mình. Đến khi ấy dựa vào người khác chỉ có c.h.ế.t. Không bằng tự mình học lấy một đường sống.”
Ta dường như động tâm; lời từ chối cũng không kiên quyết:
“Nhưng mà…”
Ta nhìn sang Lạc Minh Sán đang giận đùng đùng quay lại.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Từ Lưu Phong liếc hắn:
“Cô khỏi lo hắn. Hắn đồng ý để cô theo ta học võ, đúng không, Lạc Minh Sán?”
Lạc Minh Sán bị hắn nhìn, hai người trao đổi ánh mắt như đ.á.n.h nhau không tiếng.
Sắc mặt hắn trở nên kỳ dị, rồi gật đầu với ta:
“Ôn Thư, hắn nói đúng. Ngươi theo hắn học võ cũng… cũng tốt.”
Ta thoáng hiện chút buồn:
“Biểu ca không để ý ta cùng ngoại nam tiếp xúc?”
Lạc Minh Sán hơi cuống, nghiêng người về phía ta.
Từ Lưu Phong lập tức nói:
“Hắn không để ý. Một chút cũng không.”
Yến T.ử Xuân cũng tiếp lời:
“Ôn muội muội cứ yên tâm. Minh Sán không phải người hay ghen bậy.”
Ta thất vọng nhìn Lạc Minh Sán một cái, rồi nói với Từ Lưu Phong:
“Vậy… làm phiền công tử.”
Từ Lưu Phong vui vẻ ra mặt; Yến T.ử Xuân cũng cười đến kỳ quặc.
Chỉ có Lạc Minh Sán đứng đó, mơ hồ bàng hoàng.
Ta nhẹ giọng:
“Ta còn việc, xin cáo lui.”
Nói xong, ta lướt qua vai Lạc Minh Sán, lần đầu tiên trong đời phẩy mặt rời đi ngay trước mặt hắn.
Bước qua ngưỡng cửa, ta ngẩng đầu hít một hơi không khí tươi mới.
Được tiểu công t.ử Tướng quân phủ đích thân dạy võ công… đúng là ta lời to rồi.
07
Từ Lưu Phong ngày ngày chạy đến viện của Lạc Minh Sán, y như điểm danh.
Mượn cớ là đến thăm hắn, kỳ thực là đến dạy ta luyện võ.
Bắt đầu từ tấn mã.
Ta từ nhỏ vốn ham chạy nhảy, lớn thêm chút lại thích cưỡi ngựa. Sinh thần mười tuổi, phụ thân tặng Tiểu Táo cho ta.
Biên thành tiểu huyện không câu nệ phép tắc, ta hầu như ngày nào cũng cưỡi Tiểu Táo dạo một vòng.
Tập quen từ nhỏ, nên thể lực của ta không tệ; phụ thân từng mời võ sư chỉ dạy, ta cũng có ít nhiều căn cơ.