Ai Lại Muốn Làm Mã Phu Chứ?

Chương 4



Từ Lưu Phong cầm một nhành cây, dùng nó chạm vào những chỗ ta làm chưa đúng.

 

Hắn là một sư phụ rất hợp cách — nghiêm túc, tỉ mỉ, không bỏ qua sai sót nào của ta.

 

Lạc Minh Sán phần lớn thời gian đều đọc sách trong thư phòng.

 

Nhưng ta biết, nhiều lúc hắn vẫn lén nhìn ta qua cửa sổ.

 

Ta giả vờ như không thấy.

 

Những ngày qua, ta cố ý lạnh nhạt hắn đã lâu.

 

Những thứ di mẫu bảo ta mang cho hắn, ta đều bảo nha hoàn mang đi.

 

Có lúc hắn cố ý đi về phía ta, ta lại né tránh, chừa đường cho hắn.

 

Hắn giữ thể diện, không chịu chủ động mở lời; đã rất lâu rồi không nói chuyện với ta.

 

Từ Lưu Phong thấy căn cơ ta tốt bèn bắt đầu dạy ta động tác đơn giản, bảo ta đ.á.n.h quyền vào hắn.

 

Hắn nhìn thô kệch, nhưng thân pháp lại linh hoạt vô cùng; ta không sao chạm nổi đến vạt áo hắn.

 

Vài phen qua lại, ta hơi bực, bước chân loạn lên, liền bị hắn quét chân ngã.

 

Ta trợn mắt kinh ngạc, thấy mặt đất càng lúc càng xa.

 

Thân thể lại khựng giữa không trung.

 

Một cánh tay vòng ngang eo ta.

 

“Cô vừa loạn, chỗ nào cũng là sơ hở.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Giọng Từ Lưu Phong cứng đanh.

 

Cánh tay cũng cứng đanh, cấn đến đau bụng ta.

 

Ta vội đứng dậy, kéo giãn khoảng cách.

 

Ngẩng lên liền thấy mặt hắn đỏ như quả hồng mềm.

 

Hắn giấu tay sau lưng, nhìn trời, nhìn đất, nhìn lá trên cây — duy chỉ không nhìn ta.

 

Ta gọi: “Sư phụ.”

 

Hắn đáp một tiếng, rồi mới chậm rãi xoay đầu.

 

Quyền của ta đã đ.á.n.h thẳng lên mặt hắn.

 

Thân mình hắn lảo đảo, ôm mặt, kinh ngạc nhìn ta.

 

Ta đắc ý cười, vung nắm đấm:

“Đánh trúng rồi.”

 

Hắn ngẩn ra một nhịp, khóe môi nhích lên, cũng cười:

“Ừm. Rất lợi hại.”

 

“Từ Lưu Phong.”

 

Có người gọi hắn sau lưng. Từ Lưu Phong nhếch môi quay đầu:

“Cái gì—”

 

Quyền của Lạc Minh Sán đã giáng thẳng lên mũi hắn.

Hắn lạnh giọng:

“Ta cũng đ.á.n.h trúng rồi, lợi hại hay không?”

 

08

 

Từ Lưu Phong chảy cả một ống mũi máu.

 

Ta vội lấy khăn cho hắn, nhưng bị Lạc Minh Sán kéo tay lại:

“Vết xước nhỏ ấy với hắn chẳng thấm vào đâu. Ngược lại là ngươi — luyện võ chắc chắn sẽ bị bầm tím. Ta gọi phủ y đến, ngươi vào phòng ta xử lý trước.”

 

Đây là lần đầu tiên từ lúc ta học võ đến giờ, hắn nói với ta nhiều lời như vậy.

 

Nữ y đã chờ sẵn ngoài cửa, ta đi về phía nàng.

 

Khi bước vào phòng, ta ngoảnh lại nhìn một cái.

 

Hai người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ đối chọi.

 

Nữ y xoa t.h.u.ố.c cho ta.

 

Thương thế của ta vốn không đáng kể, rất nhanh đã xử lý xong.

 

Nàng rời khỏi phòng Lạc Minh Sán, ta ở lại một lát.

 

Phát hiện những thứ ta tặng, hắn đều cẩn thận bỏ vào một chiếc hộp — một đống đồ chẳng đáng mấy đồng, vậy mà hắn sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề.

 

Hắn quả thật ưa sạch sẽ.

 

Ra khỏi phòng hắn, hai người họ đã chẳng còn trong viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giờ luyện võ hôm nay cũng gần hết, ta bước ra khỏi viện Lạc Minh Sán.

 

Đi qua hành lang, nghe sau giả sơn có người nói nhỏ.

 

“Lạc Minh Sán, ngươi sẽ không hối hận chứ?”

 

“Ta hối hận cái gì?”

 

“Ngươi vòng vo cả buổi, hết bảo ta cưới vợ rồi lại nói Ôn Thư cũng muốn lấy chồng, chẳng phải ngươi không muốn ta dạy nàng luyện võ sao?”

 

“…Ta nói sai chỗ nào? Các ngươi luyện võ ra cái bộ dạng vừa rồi, còn ra thể thống gì!”

 

Lời nói nén giận.

 

Từ Lưu Phong bật cười:

 

“Ta dạy nàng luyện võ là chính ngươi đồng ý. Ngươi còn làm nàng đau lòng. Chẳng phải đó chính là điều ngươi muốn sao?”

 

“Ta… ta muốn gì chứ?”

 

“Hôm trước chúng ta bàn, Ôn Thư lui hôn với ngươi. Nàng thiếu phu quân, chúng ta tìm phu quân cho nàng là được. Giờ ta với nàng càng lúc càng gần, ngươi phải vui mới đúng. Nếu nàng thích ta, còn để ý gì hôn ước với ngươi nữa?”

 

“Ta… ta là không muốn cưới nàng. Thế còn ngươi? Ngươi cưới à? Tướng quân phủ cho phép ngươi cưới một cô nương mồ côi sao? Huống chi, để Ôn Thư biết ngươi tiếp cận nàng vì mục đích ấy, ngươi nghĩ nàng thật sẽ thích ngươi ư?”

 

Từ Lưu Phong lặng im.

 

Ta kéo khóe môi, không nghe nữa, lặng lẽ rời khỏi.

 

Vẫn là Tiểu Táo của ta đáng tin nhất — nó có thể đưa ta chạy xa.

 

Ta còn phải đi cho ngựa ăn.

 

09

 

Ngày hôm sau, ta lại khôi phục thái độ với Lạc Minh Sán.

 

Trước khi theo Từ Lưu Phong luyện võ, ta nấu cho Lạc Minh Sán một bát canh ngân nhĩ liên tử, để hắn đọc sách thì dùng.

 

Luyện võ thì cố ý tránh tiếp xúc với Từ Lưu Phong.

 

Hai người đối chiêu tất khó tránh chạm vào nhau, ta né tránh quá rõ khiến ai cũng nhìn ra.

 

Mấy lần như vậy, Từ Lưu Phong phát giác, sắc mặt liền trầm xuống.

 

Hắn quay đầu nhìn về thư phòng. Cửa sổ đang mở, vừa vặn thấy Lạc Minh Sán đang ăn một hạt sen từ thìa.

 

Tựa hồ cảm giác được ánh nhìn, Lạc Minh Sán hướng Từ Lưu Phong mỉm cười.

 

So với mấy ngày trước, tâm tình tốt đến tương phản.

 

Bờ n.g.ự.c Từ Lưu Phong phập phồng dữ dội. Hắn nhìn ta, hạ giọng:

“Lạc Minh Sán đã nói gì với cô?”

 

Ta nghi hoặc ngẩng đầu:

“Gì cơ? Biểu ca không nói gì với ta cả.”

 

Hắn nhìn chằm chằm gương mặt ta, không bỏ qua chút biến sắc nào.

 

Ta cụp mắt:

“ Hôm nay còn học không?”

 

“Học.”

 

Giọng Từ Lưu Phong hơi cứng. Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay ta.

 

Ta kinh hãi:

“Ngươi…”

 

Hắn kéo ta đi ra khỏi viện:

“Cô biết cưỡi ngựa. Hôm nay dạy cô cưỡi bắn.”

 

Ta buộc phải theo bước chân hắn, quay đầu nhìn về phía Lạc Minh Sán cầu cứu.

 

Lạc Minh Sán đã không còn ở cửa sổ. Một khắc sau, hắn chạy ra từ trong phòng, nắm lấy tay còn lại của ta.

 

“Từ Lưu Phong, buông nàng ra.”

 

Từ Lưu Phong ngoảnh đầu:

“Ta dạy nàng cưỡi bắn, ngươi không giỏi thì đừng theo.”

 

Lạc Minh Sán bật cười giận dữ, nói thẳng:

“Ý ngươi là, ngươi muốn ở riêng với vị hôn thê của ta?”

 

Ba người đều sững lại.

 

Lạc Minh Sán đang cảnh cáo một nam nhân khác — rằng ta là vị hôn thê của hắn.

 

Từ Lưu Phong nheo mắt, nhìn hắn như một con sói.