Lạc Minh Sán nói xong, mặt hắn thoáng hoang mang. Ánh mắt trống rỗng chớp một cái, rồi khi bắt gặp ánh nhìn đ.á.n.h giá của Từ Lưu Phong, hắn cau mày, trừng lại.
Ánh mắt ta rơi xuống bàn tay Lạc Minh Sán đang nắm.
Khác với Từ Lưu Phong nắm cổ tay ta cách qua lớp tay áo, Lạc Minh Sán nắm thẳng tay ta.
Ngón tay đan vào lòng bàn tay ta, vì dùng lực mà đầu ngón hơi trắng.
Từ Lưu Phong lạnh giọng:
“Giờ ngươi mới nhớ nàng là vị hôn thê của ngươi?”
Lạc Minh Sán thoáng hiện nghi hoặc, giằng co:
“Nàng… hôn ước còn đó, tự nhiên là vị hôn thê của ta.”
Như tìm được lý do, giọng hắn cũng thẳng hơn:
“Hôn ước còn ở đây, ngươi không thể quá mức thân cận với nàng. Truyền ra ngoài, mặt mũi Lạc gia để đâu? Luyện võ trong viện ta thì không lộ ra ngoài. Còn ngươi dẫn nàng đi cưỡi bắn, để thiên hạ cười vào mặt ta chắc?”
“Là vì lý do này sao, Lạc Minh Sán?”
Từ Lưu Phong bức bách từng bước.
Lạc Minh Sán nghiến răng:
“Đúng vậy.”
Từ Lưu Phong bỗng nở nụ cười, giọng nhẹ như tơ nói với ta:
“Ôn Thư, cô nghe rồi đó.”
Ta rút tay khỏi hai người.
Lạnh mặt nhìn Từ Lưu Phong:
“Nghe rồi.”
Khóe môi hắn vừa muốn nhếch lên.
Ta nói tiếp:
“Nếu Từ công t.ử muốn nhắc ta rằng ta không được vị hôn phu yêu thích, cứ nói thẳng là được. Đâu cần bày nhiều vòng, cố làm biểu ca phải nói ra, để ta tự tai nghe thấy.”
Hắn sững lại:
“Ta…”
Ta cúi mắt, khẽ bật cười tự giễu:
“Nịnh bợ biểu ca mà vẫn bị chán ghét. Ta biết ta không đáng thích, chẳng ai thương, ngay cả cha mẹ cũng chẳng còn… Từ thiếu gia không cần nhắc, ta tự biết mình.”
“Ôn Thư, ta không có ý đó.”
10
Từ Lưu Phong vội vã bước đến muốn giải thích.
Ta hiểu ý hắn.
Muốn ta biết Lạc Minh Sán không thích ta, rồi đau lòng lui hôn — hắn liền thắng.
Hắn bị Lạc Minh Sán cản lại:
“Từ Lưu Phong, ngươi độc miệng đến mức này, giáo huấn của Tướng quân đều vào bụng ch.ó rồi sao?”
Từ Lưu Phong nôn nóng giải thích, một tay đẩy Lạc Minh Sán ra:
“Tránh ra.”
Ta ngẩng lên, để hắn thấy vành mắt ta hơi đỏ.
“Nhưng Từ thiếu gia, ta sẽ không bỏ cuộc đâu. Sớm muộn gì, ta cũng khiến biểu ca thích ta.”
Lời đanh thép ấy làm Lạc Minh Sán sững lại, còn Từ Lưu Phong thì tim như vỡ vụn.
Giây phút ấy hắn đã không thể nói lời nào, chỉ hung dữ nhìn Lạc Minh Sán rồi ra tay.
Lạc Minh Sán không phản ứng chậm, tránh được một chiêu.
Hắn cũng từng học võ, nhưng trước người được luyện từ nhỏ như Từ Lưu Phong thì chẳng thấm vào đâu, bị đ.á.n.h đến vô cùng chật vật.
“Các ngươi hôm nay hăng hái quá nhỉ?”
Ngoài viện vang lên một tiếng cười.
Ta nhìn sang — Yến T.ử Xuân bước đến chậm rãi.
“Yến công tử, ngài mau bảo họ dừng lại đi.”
Yến T.ử Xuân liếc qua:
“Không sao, hai người họ trước nay vẫn hay luận võ. Ôn muội muội, hôm nay có khỏe không?”
“Ta… ta khỏe.”
Ta đáp qua loa, mắt không rời hai người kia.
Động tác đối chiêu của họ tung đá vụn về phía ta.
Yến T.ử Xuân mở cây quạt bên hông, rung một cái, chặn hết đá lại.
“Yến công t.ử cũng biết võ?”
Hắn khiêm tốn:
“Biết chút ít.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khóe miệng Lạc Minh Sán bị đ.á.n.h rách, rướm máu.
Mi mắt ta giật một cái — để di mẫu biết thì phiền lắm.
Ta vội túm lấy tay áo Yến T.ử Xuân:
“Yến công tử, mau bảo họ dừng lại đi, không thể đ.á.n.h nữa!”
Hắn nhìn xuống tay ta đang đặt trên cánh tay hắn, mặt không đổi:
“Ồ? Thế Ôn muội muốn ta giúp ai?”
Bên kia hai người đang đ.á.n.h nhau cũng chậm lại.
Yến T.ử Xuân thong thả hỏi:
“Ôn muội?”
Ta nhìn sang — Lạc Minh Sán rõ ràng chật vật hơn, nhưng Từ Lưu Phong cũng không phải không tổn thương; cánh tay hắn có vẻ cứng đờ.
Thấy Lạc Minh Sán sắp bị đá trúng, ta vội nói:
“Biểu ca!”
Yến T.ử Xuân mũi chân điểm đất, chắn trước Lạc Minh Sán, quạt chặn chiêu của Từ Lưu Phong, tách hai người ra.
“Được rồi. Trước mặt Ôn muội mà đ.á.n.h thành ra thế này, các ngươi không biết xấu hổ sao?”
Lạc Minh Sán tức tối:
“Ai biết hắn đột nhiên ra tay!”
Vừa nói vừa động đến vết rách nơi môi, hắn “xì” một tiếng đau.
Ta lấy khăn lau vệt m.á.u cho hắn.
Lạc Minh Sán có phần ngượng ngùng, nhưng không né tránh.
Từ Lưu Phong nhìn ta chằm chằm, thấp giọng:
“Ôn Thư, ta cũng bị thương.”
Ta nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện không đành, nhưng vẫn nói:
“Ngài không nên đ.á.n.h bị thương biểu ca.”
Tinh thần Lạc Minh Sán lập tức phấn chấn, nhướng mày với Từ Lưu Phong.
Còn Từ Lưu Phong hoàn toàn ảm đạm.
Hắn lặng lẽ quay người rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn vài giây, thì bị Lạc Minh Sán xoay mặt lại:
“Mai ta mời nữ sư phụ cho ngươi. Đừng để ý đến Từ Lưu Phong nữa.”
Ta chậm rãi gật đầu.
Vô tình bắt gặp ánh mắt Yến T.ử Xuân.
Ánh mắt mênh mang, sâu như hồ, hàm chứa ý vị khó dò.
11
Lạc Minh Sán chịu không nổi y phục bẩn loạn, vội vàng đi tắm.
Yến T.ử Xuân không rời đi, vẫn chờ trong viện của Lạc Minh Sán.
Ta thu xếp hòm thuốc, đợi Lạc Minh Sán ra để bôi t.h.u.ố.c cho hắn.
Yến T.ử Xuân uống một ngụm trà:
“Ôn muội muội thật để tâm đến Minh Sán.”
Ta mỉm cười nhạt:
“Biểu ca là vị hôn phu của ta, ta tự nhiên để tâm.”
Yến T.ử Xuân hơi nhướng mày:
“Chỉ vì hôn ước thôi sao?”
Ta khựng lại, khẽ đáp:
“Có lẽ… còn vì lý do khác.”
Ta nói mơ hồ, vậy mà Yến T.ử Xuân không có ý buông tha:
“Là vì muội không có nơi nào để đi… hay vì trong lòng muội có hắn?”
Người này hỏi câu nào sắc bén câu ấy.
Ta cúi mắt, như đang day dứt khó xử.
Yến T.ử Xuân đặt chén trà xuống:
“Nữ t.ử lấy chồng là chuyện cả đời. Ôn Muội muội, muội đã chắc Lạc Minh Sán là người đáng để gửi gắm sao?”
Ta dường như không kìm được:
“Ta… ta còn có thể thế nào?”
Nói xong liền biết mình lỡ lời, c.ắ.n môi bổ sung:
“Biểu ca rất tốt, vốn đã là người mà ta không xứng.”
Yến T.ử Xuân thở nhẹ, lắc đầu:
“Ôn muội muội, muội thực sự quá xem thường chính mình rồi”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^