Một tiếng ù nặng nề nổ vang trong đầu tôi.
Nguyên Nguyên…
Con gái bé bỏng của tôi…
Cảnh vật trước mắt bắt đầu chao đảo.
Cả người tôi sắp khuỵu xuống đất thì một cánh tay kịp thời đỡ lấy eo tôi từ phía sau.
Họa Chiêu ôm lấy tôi, lồng n.g.ự.c rắn chắc sau lưng truyền đến nhịp tim ổn định.
Tôi như nắm được cọng rơm cứu mạng, hai tay run run bấu lấy cổ áo anh, giọng lạc đi: - Họa Chiêu… cầu xin anh… cứu con gái của chúng ta đi… làm ơn!-
- Tên điên đó chẳng phải chỉ cần tiền sao? Tôi cho! Bao nhiêu tôi cũng cho hết!-
Họa Chiêu nắm lấy cổ tay tôi, giọng trầm thấp, dịu lại: - Thi Thi, bình tĩnh.-
- Anh đã cho người đi tìm rồi.-
- Cho dù phải lật tung cả thành A này, anh cũng sẽ đưa con bé về.-
- Đừng sợ.-
Nhà họ Họa lập tức phối hợp với cảnh sát, vừa liên hệ vừa ra lệnh phong tỏa toàn thành phố.
Bất cứ xe khả nghi nào đi qua lối ra khỏi thành đều bị kiểm tra từng chiếc một.
Còn chúng tôi chỉ biết ngồi chờ điện thoại của bọn bắt cóc.
Buổi chiều, điện thoại của Giang Tô Tô cuối cùng cũng reo.
Đầu dây bên kia vừa mở miệng đã đòi năm mươi triệu tiền mặt không có số sê-ri và một thẻ ngân hàng quốc tế có thể rút thêm năm mươi triệu ở bất kỳ chi nhánh nào.
Tổng cộng một trăm triệu.
- Tôi muốn nghe giọng con gái tôi.-
Tôi siết chặt điện thoại, cố lắng nghe trong tiếng điện tín yếu ớt có thể nghe ra được giọng trẻ con quen thuộc.
Đối phương im lặng vài giây rồi dập máy.
Không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Tim tôi như rơi thẳng xuống vực.
Hai tin nhắn từ số lạ nhanh chóng bật ra.
[Ba giờ chiều mai, bến tàu bỏ hoang khu Đông. Không được báo cảnh sát.]
[Tôi phải gặp Giang Tô Tô. Nếu không thấy con tiện nhân đó thì cùng c.h.ế.t!]
Mặt Giang Tô Tô lập tức trắng bệch, lùi lại vài bước, gào lên: - Tôi không đi! Các người đừng mong tôi liều mạng vì con bé đó!-
Tôi lao tới, ôm lấy eo cô ta, bị cô ta hất mạnh ra.
Tôi lại lao tới lần nữa, khóa c.h.ặ.t c.h.â.n cô ta, mặc cho móng tay cô ta rạch rách da mặt tôi, vẫn không buông.
- Giang Tô Tô, tôi xin cô, tôi hứa sẽ bảo vệ cô an toàn!-
Cô ta kéo lê tôi đi mấy mét, đầu gối va xuống sàn tóe máu, thịt rách nát.
Nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy đau.
Chỉ nghĩ đến cảnh con gái mình giờ này đang sợ hãi, liệu có bị đánh, có khóc đến khàn giọng không…
Toàn thân tôi như chỉ còn hơi thở để gắng gượng.
Họa Chiêu bước đến, định bế tôi lên nhưng bị tôi đẩy ra thật mạnh.
- Giang Tô Tô, tôi xin cô!-
- Vừa nãy là lỗi của tôi! Cô có điều kiện gì cũng được, tôi đều chấp nhận!-
- Cầu xin cô… con trai cô cũng bị bắt cùng con gái tôi rồi, cô không lo sao?!-
Giang Tô Tô sững lại, sau đó hừ lạnh: - Hừ. Nếu không có thằng nhóc đó, thái độ của Họa Chiêu với tôi còn khá hơn một chút.-
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Đứa con hoang đó, tôi sớm đã chán phải nuôi rồi.-
- Mẹ…-
Một giọng trẻ con non nớt vang lên, như tiếng d.a.o đ.â.m thẳng vào không khí nặng nề.
Tôi giật mình, quay đầu nhìn, là Họa Thiêm.
Cậu bé lảo đảo đứng ở cửa, toàn thân bê bết máu, quần áo rách tươm, bàn tay nhỏ run run bám vào khung cửa.
Khuôn mặt từng ngang ngược của - tiểu bá vương- giờ phủ đầy nỗi hoang mang, sợ hãi, và… uất ức.
Giang Tô Tô nghẹn lại nhưng vẫn không bước tới ôm đứa con vừa trở về từ cõi c.h.ế.t.
Không biết Họa Thiêm đã nghe được bao nhiêu.
Tôi gạt đi vệt m.á.u trên người, bước đến ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé.
- Bé ngoan, con có thấy Nguyên Nguyên không?-
Nghe đến tên Nguyên Nguyên, Họa Thiêm òa khóc, tiếng nức nở đứt quãng.
Cậu nhào vào lòng tôi, khóc không ngừng: - Cô ơi… con xin lỗi… con không bảo vệ được Nguyên Nguyên…-
- Cô bé bị người xấu bắt đi rồi.-
- Con đuổi theo, trốn vào sau cốp xe của họ.-
- Trên đường, họ phát hiện ra con… nói con là gánh nặng…-
- Rồi… rồi ném con xuống giữa đường…-
- …Ném xuống?-
Tôi rùng mình.
Nhìn những vết trầy sâu cạn chằng chịt trên da cậu, m.á.u vẫn rỉ ra.
Có lẽ chiếc xe chưa kịp dừng hẳn, chúng đã thẳng tay ném đứa trẻ xuống đường.
Đó còn là con ruột của kẻ cầm đầu.
Vậy với con gái tôi thì sao…
Cả người tôi mềm nhũn, sức lực cạn sạch.
Tôi ngã quỵ xuống, đầu óc trống rỗng.
Họa Thiêm vẫn nghẹn ngào: - Cô ơi… con xin lỗi… con không bảo vệ được Nguyên Nguyên…-
Họa Chiêu ra hiệu đưa cậu bé đi cấp cứu.
Rồi anh ta quay lại, bế tôi đặt lên sofa, nhìn vết m.á.u và thịt rách trên đầu gối tôi, gương mặt đanh lại.
Giang Tô Tô thì đã nhân cơ hội trốn mất.
Họa Chiêu cầm bông cồn và băng gạc, im lặng xử lý vết thương cho tôi.
Tôi nắm chặt cổ tay anh ta, giọng dồn dập,
- Họa Chiêu, anh nhất định có cách bắt Giang Tô Tô đi cùng, đúng không?-
Anh ta tránh ánh nhìn của tôi, hồi lâu mới cất giọng trầm thấp: - Cô ta không thể đi.-
Ánh mắt anh ta bình tĩnh mà kiên quyết: - Anh không thể để cô ta gặp bất kỳ nguy hiểm nào.-
Tôi hất mạnh tay anh ta, giọng nghẹn lại vì phẫn uất: - Nếu Nguyên Nguyên có mệnh hệ gì…-
- Anh cứ chờ mà thu xác cho hai mẹ con tôi đi!-
Trên đường đến nơi bọn bắt cóc hẹn.
Tôi và Họa Chiêu im lặng rất lâu.
Hơi thở của anh ta nặng nề, quầng mắt thâm xanh, từ đêm qua đến giờ chưa hề chợp mắt.
Tôi cũng một đêm không ngủ.