Anh Chỉ Là Nam Chính Của Mình Em

Chương 3



Sau đó tôi nhờ người tra thời khoá biểu của Họa Chiêu, tìm cơ hội xuất hiện trước mặt anh ta, tạo ra - tình cờ gặp gỡ- , chủ động bắt chuyện, hết lần này đến lần khác tỏ tình.

Nhưng anh ta không hề động lòng, thậm chí xem như không thấy, lạnh nhạt đến cực điểm.

Người quen biết khuyên tôi từ bỏ, nói tôi si mê sai người rồi, đó là đại thiếu gia nhà họ Họa, là bông hoa cao trên vách núi.

Nghe nói sau khi - bạch nguyệt quang-  của anh ta ra nước ngoài theo đuổi ước mơ, anh ta liền đóng băng trái tim, không còn yêu ai nữa.

Nhưng tôi phát hiện, sự lãnh đạm của anh ta không chỉ dành cho riêng tôi mà là đối với tất cả những người muốn tiếp cận.

Sự t.ử tế của anh ta giấu rất kỹ, luôn là âm thầm hành động, không bao giờ phô trương.

Ví dụ như hôm tôi muốn sang toà nhà số 3 học bài, bạn cùng phòng khuyên tôi đừng đi vì gần đây có kẻ biến thái chuyên rình trộm, vẫn chưa bị bắt.

Không biết bằng cách nào, Họa Chiêu nghe được chuyện này.

Anh ta tự bỏ tiền, nhờ người quen, lắp camera ở khắp các góc khuất của tòa nhà số 3.

Chưa đến một tuần, kẻ tình nghi đã bị bắt.

Ví dụ như tên đàn anh từng quấy rối tôi, về sau vừa thấy tôi là đã chạy.

Tôi tin, trái tim ai cũng là m.á.u thịt.

Anh ta vốn là người tốt, chỉ là vẫn chưa thích tôi.

Vậy thì tại sao không thể liều một lần?

Nếu cứ để mọi thứ trôi qua cho đến ngày tốt nghiệp mà chẳng làm gì, chắc chắn tôi sẽ hối hận.

Thế là tôi cho mình ba năm để làm tan chảy trái tim băng giá ấy của Họa Chiêu.

Anh ta có bạch nguyệt quang thì đã sao? Nước gần mới tát được.

Cuối cùng, vào đêm cắm trại ngắm sao của chuyến du lịch tốt nghiệp, Họa Chiêu uống say.

Tôi nhân lúc anh ta lơ mơ, cúi xuống hôn lên đôi môi mát lạnh của anh ta giữa bầu trời đầy sao.

Vừa định lùi lại thì cổ tôi bị kéo trở lại.

Hơi thở nóng rực xen lẫn mùi rượu lập tức bủa vây.

Họa Chiêu mở mắt, nhìn chằm chằm tôi không rời, lần đầu tiên nở nụ cười.

Nụ cười ấy mang theo chút trêu chọc, giọng anh ta khàn khàn: - Thích anh đến thế cơ à?-

Tôi vừa chống người dậy, lại bị tay anh ta ấn xuống, lực không đủ, sắp chống không nổi.

Tôi buột miệng: - Thì sao chứ, anh đâu có thích em.-

Ánh mắt anh ta tối sầm lại, môi mím chặt: - Sao? Hôn rồi không định chịu trách nhiệm à?-

Tôi bị anh ta đổi trắng thay đen đến cứng họng, nghiến răng: - Trách nhiệm gì? Anh cần chắc?-

- Chẳng phải hôm nay em cũng dựa vào người khác ngủ ngon lành đó sao?-

Tôi: ???

Lúc xuất phát tôi cố tình để trống ghế cạnh mình, Họa Chiêu không lên xe kịp nên người khác ngồi mất.

Là do anh ta không chịu ngồi nên người khác mới chen vào, giờ lại trách tôi dựa vào người khác?

Tôi tức đến nghiến răng, nhìn chằm chằm môi anh ta khẽ mấp máy, nổi hứng c.ắ.n xuống.

Anh ta rên khẽ một tiếng, tay to túm lấy cổ tôi kéo về sau.

- Khóc gì.-  Họa Chiêu thở dài, trong mắt mang theo chút bất lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Em sẽ không thích anh nữa.-  Đầu lưỡi mằn mặn mùi máu, không biết là ai trong lúc quấn lấy nhau đã bị c.ắ.n đến chảy máu.

Lời vừa dứt, lực kéo nơi cổ đột nhiên siết chặt.

Môi tôi lại bị anh ta chiếm lấy.

Anh ta nâng mặt tôi lên, môi nóng áp sát môi tôi, nói từng chữ: - Muốn rút lui? Muộn rồi.-

Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu bên nhau.

Nhưng ai nấy đều nghĩ, Họa Chiêu là vì chịu không nổi sự bám riết của tôi nên mới gật đầu miễn cưỡng.

Sau đó, trong vô số đêm, chúng tôi cùng nhau tận hưởng khoái cảm đến tột cùng, tôi nghĩ từ thể xác chúng tôi có thể dần đến với tâm hồn.

Thế nhưng dù lúc hoan ái anh ta cuồng nhiệt ra sao, nụ hôn sâu thế nào, khi xong việc anh ta vẫn trở nên vô cùng lãnh đạm.

Có lần tôi tỉnh dậy, thấy anh ta ngồi hút t.h.u.ố.c ngoài ban công cả đêm.

Như thể một người chồng ngoại tình đang vật vã giằng xé lương tâm.

Tôi không chịu nổi cái kiểu đêm thì nóng bỏng, ngày thì lạnh băng ấy nữa.

Tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình, thậm chí tinh thần dần hoảng loạn.

Một hôm đi trên đường, suýt nữa bị xe tông trúng.

Có một bàn tay kéo tôi lại, chỉ cách xe vài phân.

Một giọng nói kỳ dị vang lên bên tai tôi: [Nữ phụ, cô không thể tự sát! Nhiệm vụ của cô còn chưa hoàn thành, không được rút lui trước thời hạn.]

Tôi nghe thấy cái gọi là - hệ thống- .

Lúc đó tôi mới hiểu vì sao bao năm qua vẫn không thể làm ấm trái tim Họa Chiêu.

Thì ra anh ta là nam chính.

Còn tôi… chẳng phải nữ chính, chỉ là công cụ thúc đẩy tình tiết.

Tôi còn phải đi hết kịch bản mới được rời đi.

Tôi hỏi hệ thống, tôi còn bao lâu?

Hệ thống nói, còn ba năm nữa nữ chính mới xuất hiện.

Ba năm ấy trôi qua rất nhanh.

Từ một Họa Chiêu vô tình tuyệt tình, anh ta dần dần trở nên dính người, bá đạo, chiếm hữu mạnh mẽ.

Tôi càng lúc càng lún sâu, càng ngày càng đau khổ.

Sự dịu dàng của anh ta, sự nuông chiều của anh ta, vòng tay của anh ta… vốn dĩ không thuộc về tôi.

Cuối cùng, ngày tôi phải rời đi cũng đến.

Hệ thống bảo nữ chính sắp về nước, nhưng để tiếp tục kịch bản, tôi phải khiến Họa Chiêu hận tôi.

Hận đến tận xương tủy.

Thế là trong buổi cầu hôn do anh ta tự tay chuẩn bị chu đáo, trước mặt mọi người, tôi ném chiếc nhẫn anh ta thiết kế vào ly sâm panh.

- Tôi đã yêu người khác rồi, chúng ta chia tay đi.-

Tôi chưa từng thấy ánh mắt Họa Chiêu hoảng loạn như vậy.

Dù là khi giá cổ phiếu lao dốc, anh ta vẫn luôn bình tĩnh.

Nhưng hôm đó, anh ta hoảng thật rồi.