Anh ta bỏ lại cả hội trường đầy khách khứa, lảo đảo rời đi.
Thế nhưng lòng kiêu hãnh và tự trọng không cho phép anh ta giữ tôi lại.
Anh ta chỉ uống rượu đến say mèm, say đến nỗi xuất huyết dạ dày, phải nhập viện.
Đêm khuya, tôi đến bệnh viện thăm anh ta.
Anh ta nằm trong phòng VIP, mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, yếu ớt vô lực.
Tôi đau lòng, cúi xuống hôn trộm anh ta một cái như đêm đầy sao năm ấy.
Giọt nước mắt rơi xuống hàng mi dài của anh ta.
Tôi định rời đi thì cổ tay bị kéo lại.
Giọng anh ta khàn đặc, hỏi tôi vì sao.
Tôi không trả lời.
Trong mắt anh ta ánh lên tia đỏ, khẩn thiết van nài: - Thẩm Thi Thi, đừng đi… được không?-
- Có thể… chọn anh không?-
Hệ thống lại vang lên: [Hai người không thể đến được với nhau, dù bây giờ anh ấy có sống c.h.ế.t đòi chọn cô thì cũng chỉ là vì kịch bản mà thôi.]
[Cô tưởng anh ta thật sự yêu cô sao? Anh ta càng khổ sở bao nhiêu, sau này nghĩ lại sẽ càng hận cô bấy nhiêu, chỉ như vậy mới biết quý trọng nữ chính hơn, mới biết trân trọng người trước mắt.]
[Cô chỉ là kẻ trồng cây cho người khác hái quả.]
Càng nghe, tôi càng tức.
Máu nóng dâng tràn trong lồng ngực, suýt khiến tôi nghẹn thở.
Nếu đã là cây tôi trồng thì tôi hái một quả cũng đâu có gì sai!
Thế là tôi quay lại.
Tôi đè chặt cổ tay Họa Chiêu, mặc cho kim tiêm đ.â.m rách da anh ta, m.á.u chảy loang đỏ trên ga giường.
- Họa Chiêu, dáng vẻ anh cầu xin tôi bây giờ…-
Tôi cúi xuống, c.ắ.n lên đôi môi run rẩy của anh, khẽ cười: - Thật khiến tôi… sung sướng.-
Trong căn phòng bệnh VIP không ai quấy rầy, tôi mạnh mẽ chiếm lấy anh.
Họa Chiêu c.ắ.n nát môi, yết hầu trượt lên trượt xuống, phát ra tiếng rên khàn khàn đầy run rẩy.
Bàn tay duy nhất còn sức siết chặt lấy eo tôi, bóp đến đỏ rát.
Người đàn ông luôn ghét mất kiểm soát ấy, giờ đây gân xanh nổi lên khắp người, hoàn toàn sụp đổ.
Cả thân anh đẫm mồ hôi, ánh mắt mờ mịt mất tiêu cự.
Tôi rút điện thoại ra, chụp lại gương mặt đờ đẫn ấy, ghé sát tai anh thì thầm, nụ cười lạnh lùng: - Họa Chiêu, so với anh ấy, anh vẫn kém xa.-
Rồi tôi ác ý c.ắ.n lên cằm anh ta, mặc cho nước mắt anh ta - thứ phản ứng sinh lý không kìm được lăn xuống.
Tôi khẽ l.i.ế.m qua, lạnh giọng: - Trước kia anh làm ngơ với tôi, giờ lại vì tôi mà sống không bằng c.h.ế.t.
Họa Chiêu, anh chẳng qua chỉ là một con ch.ó bị tôi dắt mũi thôi.-
- Tôi chán rồi.-
Tôi nhìn tấm ảnh cuối cùng trên màn hình, cứng rắn nói: - Đừng bao giờ làm phiền tôi nữa.-
Đêm đó, là một đêm điên cuồng đến cực điểm.
Trước bình minh, tôi rời khỏi thành phố A.
Ba tháng sau, tôi m.a.n.g t.h.a.i Nguyên Nguyên.
Hệ thống hứa sẽ giúp tôi xóa sạch tất cả dấu vết mà anh ta có thể lần ra.
Đã không thể gặp lại, cũng chẳng còn muốn bắt đầu với ai khác nên tôi quyết định giữ lại đứa trẻ này.
Dù sao, gen của Họa Chiêu, chỉ số IQ và ngoại hình đều đỉnh cao, giữ lại con, bỏ đi người cha cũng đâu có gì không ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giờ con đã bốn tuổi.
Nó chỉ có mẹ và cũng chỉ cần mẹ mà thôi.
Hệ thống bảo có lẽ bị lỗi gì đó nên hai đứa trẻ mới xảy ra va chạm.
Để - vá lỗi- , nó miễn phí sắp xếp cho tôi một NPC soái ca chuyên dùng để cắt đuôi nam chính.
Sẽ giao hàng tận nơi ngay lập tức.
Nhớ kiểm tra.
Tôi còn đang thấy kỳ lạ, đẩy cửa bước vào thì thấy chăn trên giường phồng lên một cục to tướng.
Tôi cẩn thận vén chăn ra, bên dưới là một khuôn mặt lạnh lùng, u ám.
Đôi mắt nhắm nghiền.
Không thể nào?
NPC này sao lại giống Họa Chiêu như đúc thế này?
Mỹ nam - tựa tựa người xưa- ? Loại dễ làm loạn lòng người ấy à?
Chắc vẫn chưa tới thời gian khởi động, người đàn ông trên giường nằm cứng đơ như khúc gỗ.
Cao to vạm vỡ, chiếm gần hết nửa giường của tôi.
Nhìn thấy khuôn mặt này, tôi lập tức nổi cơn tức.
Tôi ngồi phịch lên, đè lên người anh qua lớp chăn, dùng hết sức kẹp lấy cổ NPC như để trút giận.
- Tôi đã trốn đến tận đây rồi, sao anh còn xuất hiện chứ…-
- Tôi hận anh đến c.h.ế.t.-
- Hệ thống ch.ó má, tại sao anh không thể là của tôi chứ?!-
- Anh làm con gái tôi sợ phát khóc, anh có biết không?! Con bé hiểu chuyện biết bao, ngoan ngoãn biết bao, mà anh lại nạt nó…-
Tôi vừa c.h.ử.i vừa khóc, nước mắt nhòe cả tầm nhìn, hoàn toàn không để ý đến việc người đàn ông bên dưới đang từ từ mở mắt, ánh nhìn phức tạp.
Anh ta lặng lẽ lắng nghe mọi lời trách móc của tôi.
Cho đến khi một bàn tay không nên xuất hiện… vòng ra sau eo tôi, các đốt ngón tay dịu dàng lau nước mắt tôi đi.
- Thẩm Thi Thi, em lại đang lừa người, đúng không?-
Cả người tôi run lên, dụi dụi mắt.
Giọng nói này…?
Không phải bản thể thì là ai?!
Sắc mặt Họa Chiêu so với ban ngày còn mang áp lực đáng sợ hơn, cơ bắp dưới thân căng cứng khiến tôi hoảng hốt.
Tôi rít một hơi lạnh, ngửa người muốn chạy trốn nhưng cổ tay lập tức bị siết lại, trời đất xoay vòng.
Giây tiếp theo.
Tôi bị anh ta đè ngược xuống lớp đệm mềm mại.
- Em từng nói… em xem anh như ch.ó để đùa giỡn.-
Những đầu ngón tay thô ráp chậm rãi lướt dọc cổ tôi đang ra sức ngửa ra sau tránh né.
- Em biết chó… cũng biết c.ắ.n người không?-
Hơi thở nóng rực phả lên xương quai xanh.
Chỉ một chút tiếp xúc lướt qua mà tim tôi như muốn run rẩy vỡ tung.
Đột nhiên.
Bên ngoài vang lên giọng nam lạ hoắc: - Vợ ơi, con gái khóc rồi, em ra coi thử đi.-
Tôi: Hệ thống, cậu cố ý đúng không?!
Gửi NPC mà còn - canh giờ chính xác như lập trình- , phục thiệt.