Anh Chỉ Là Nam Chính Của Mình Em

Chương 5



Người đàn ông đang đè trên người tôi không những không nổi giận, ngược lại còn bật cười khẽ, nụ cười lạnh đến mức rợn người: - Vợ?-

- Sao nghe như… không phải đang gọi em nhỉ?-

Tôi cười lạnh: Chẳng lẽ gọi anh?

Nghĩ đến cái cách Họa Chiêu cư xử ban ngày, tôi cố ý ngọt ngào hét vọng ra cửa: - Chồng ơi, đợi em chút nha, em đang đập muỗi.-

Họa Chiêu nghe tôi gọi - chồng-  ngay trước mặt mình, gân xanh trên trán nổi bần bật, sức tay siết lấy tôi càng thêm mạnh.

- Muỗi?-

Họa - Muỗi-  nheo mắt, rít qua kẽ răng từng chữ: - Anh ta mà tin nổi thì đúng là đồ ngốc.-

Một vẻ mặt khinh thường: Tin được thì anh ta là đồ ngu.

- Được rồi vợ yêu, cần anh giúp không?-  Người đàn ông ngoài cửa phối hợp nhịp nhàng.

- Không cần đâu, anh đi dỗ con gái trước đi.-  Tôi đáp.

Khoảnh khắc đó, mặt Họa Chiêu tối sầm lại đến cực điểm.

Anh ta cố ý tạo ra tiếng động, vậy mà đối phương lại vẫn một mực tin tôi.

Càng khiến anh ta trông như một kẻ hề.

Tôi hạ giọng hỏi: - Họa Chiêu, sao anh lại ở trong phòng tôi?-

Anh ta thả tôi ra, ngồi dậy mép giường, đáp: - Chính tôi cũng muốn biết, lúc nãy tôi còn ở dưới lầu, đột nhiên mất ý thức, tỉnh lại thì thấy… em đang khóc.-

- Tôi… tôi đâu có khóc.-

Tôi quay đầu đi, đ.á.n.h trống lảng:  - Anh nói anh ở dưới lầu, vậy là… anh lái xe theo dõi tôi?!-

Họa Chiêu mím môi, không nói.

Sự im lặng chính là thừa nhận.

Nhưng tôi không dám truy hỏi sâu thêm.

Dù sao Họa Chiêu cũng không biết chuyện cái gọi là - hệ thống-  - con trùm boss lớn nhất của cái thế giới này.

Dạo gần đây hệ thống lỗi liên tục, bug này chưa sửa xong lại xuất hiện bug khác.

Vừa nói sẽ gửi cho tôi một NPC soái ca để cắt đuôi nam chính, cuối cùng lại gửi nhầm bản chính lên giường tôi…

Tiếng bước chân ngoài cửa dần xa.

Tôi lập tức kéo Họa Chiêu dậy: - Anh mau đi đi.-

Họa Chiêu kéo lỏng cà vạt rối loạn trên cổ: - Vẫn như xưa, dùng xong là vứt.-

- Anh lẩm bẩm cái gì đấy?-

Tôi cảnh giác.

Anh ta đứng trước cửa phòng, nhìn tôi từ trên xuống, ánh mắt ngập tràn cảm xúc phức tạp.

Dây thần kinh tôi căng như dây đàn.

Lỡ NPC kia mà bất ngờ đụng mặt Họa Chiêu thì liệu có đ.á.n.h nhau không?

Tôi còn chẳng biết nó có sức mạnh gì.

Mà Họa Chiêu thì quá thông minh, chỉ cần mở miệng là lộ sơ hở.

- Em đang lo lắng à?-

Họa Chiêu vẫn đứng đó, tôi càng bất an, anh ta càng thong dong.

- Sợ gian tình bị lộ, hay là sợ…-

Đột nhiên, ánh mắt anh ta đổi sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh ta đẩy tôi lùi vào phòng, xoay người đóng cửa cạch một tiếng, khóa trái.

- Anh làm gì vậy?!-  Tôi kinh hãi hét lên, nhưng ngay sau đó miệng đã bị anh ta bịt lại.

Tiếng gõ cửa lại vang lên từ bên ngoài.

- Vợ ơi, anh dỗ con gái xong rồi.-

Giọng người đàn ông ngoài cửa dịu dàng.

- Ưm…-

Tôi giãy giụa, ậm ừ đáp lại nhưng đầu gối đã bị Họa Chiêu đè xuống, hai tay bị anh ta ép chặt lên đỉnh đầu.

Không nhúc nhích nổi.

- Vợ yêu à, anh dỗ xong con gái rồi đó, tối nay vợ có thể thưởng cho anh một chút không?-

Giọng anh ta dính đầy mật ngọt, cố tình thân thiết: - Anh muốn vợ ru anh ngủ.-

Tôi vừa nghe đã thấy tim lạnh toát.

Nếu NPC đó biết Họa Chiêu ở trong phòng mà còn cố tình nói như vậy thì chẳng phải đang đẩy tôi xuống hố sao?!

Quả nhiên.

Toàn thân Họa Chiêu như bị màn đêm đen đặc bao phủ, oán khí dày đặc khiến sắc mặt anh ta gần như không còn rõ nữa.

- Họa Chiêu, anh bình tĩnh lại đi…-

Tôi nhỏ giọng dỗ dành: - Chúng ta đã chia tay bốn năm rồi, anh cũng có vợ con rồi còn gì, đừng phạm sai lầm nguyên tắc nữa, được không?-

Tôi vừa nói vừa lách người, cố chui ra khỏi vòng tay anh ta.

- Thẩm Thi Thi…-

Đường viền cằm anh ta căng chặt: - Không, giờ nên gọi là… Lê Xuân Hoa.-

- Ờ, gọi sao cũng được, tùy anh.-  Tôi nặn ra nụ cười gượng gạo.

- Em thậm chí đổi cả tên.-  Bàn tay mát lạnh lướt lên mặt tôi, ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo đường nét gương mặt: - Còn chỉnh sửa cả gương mặt này, chỉ để trốn tránh anh sao? Anh thật sự… khiến em ghê tởm đến vậy sao?-

Trong bốn năm qua, tôi từng vô số lần tưởng tượng cảnh Họa Chiêu tỉnh lại và phát hiện tôi bỏ đi không lời từ biệt.

Giận dữ, oán hận, đau đớn, dửng dưng, hoặc chẳng thèm quan tâm, tôi đều nghĩ đến.

Chỉ duy nhất không nghĩ đến… là dáng vẻ uất ức như bây giờ.

Nhưng Họa Chiêu, tôi… rốt cuộc vẫn không phải là nữ chính của anh.

Tôi muốn đẩy anh ta ra nhưng lại bị ép ngược trở lại vào cánh cửa.

- Ư ư!-

Cái đồ điên Họa Chiêu này.

Vậy mà lại lấy cà vạt bịt miệng tôi.

Qua lớp vải mềm mượt ấy, anh ta hôn tôi đầy thô bạo.

- Vợ à? Em ổn chứ?-  Giọng bên ngoài lại vang lên.

Tôi hoàn toàn không thể mở miệng.

Bị Họa Chiêu ép vào cánh cửa gỗ, cách đối phương chỉ một lớp mỏng manh, anh ta… từng chút từng chút một đoạt lấy tôi.

Cảm giác nhục nhã tột cùng khiến cả người tôi toát mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy như lá.

Cuối cùng, tôi gần như bất tỉnh, mềm oặt trong tay Họa Chiêu mới không gục ngay dưới cửa.

Anh ta bật cười khẽ, dường như rất hài lòng với phản ứng của tôi.

Cuối cùng cũng chịu tháo cà vạt đang bịt chặt miệng tôi ra, thậm chí còn dùng chính nó lau sạch thứ dịch trơn ướt dính bên khóe môi tôi.

Mảnh vải lụa ấy hiện một vết ướt sậm màu rõ ràng, khiến tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn cụp cả mười ngón chân lại.