Anh Chỉ Là Nam Chính Của Mình Em

Chương 6



Họa Chiêu lại cẩn thận gấp nó, nhét vào túi áo.

Anh ta còn - tận tình-  vuốt lại mép váy ngủ đã bị tôi giật lên quá cao, ghé sát tai tôi thì thầm: - Phản ứng với người yêu cũ như thế… có hợp lý không?-

Tôi nghiến răng, bật cười gằn: - Còn mạnh hơn mấy món đồ chơi một chút đấy.-

Tôi thật sự rất ghét thân thể này… ghét cái cách nó phản ứng sinh lý với anh ta một cách bản năng.

Tôi chỉ vào cửa sổ: - Anh có thể nhảy cửa sổ đi được không? Tôi không muốn chồng tôi hiểu lầm.-

- Hiểu lầm à?-  Anh ta cong môi cười, vượt qua tôi.

- Cô Lê này, giữa chúng ta… có gì để hiểu lầm sao?-

Rồi anh ta dứt khoát mở toang cửa phòng.

Quả nhiên.

Da mặt đủ dày thì thiên hạ vô địch.

Vừa mở cửa ra, - chồng tôi-  đang đứng ngay trước mặt.

Đó là một thanh niên dịu dàng, trắng trẻo, hoàn toàn đối lập với con mãnh thú sau lưng tôi.

Anh ấy mỉm cười, ánh mắt cong cong, nhìn thấy một người đàn ông sống sờ sờ lại còn bước ra từ phòng tôi thì cũng chỉ thản nhiên hỏi: - Vợ yêu, em đang tiếp khách à?-

Tôi gật đầu.

Anh ấy liếc qua cổ tôi: - Quả nhiên là muỗi độc, c.ắ.n sưng cả lên rồi.-

Muỗi này không phải muỗi bình thường.

- Lát nữa anh bôi t.h.u.ố.c cho em.-

Anh ấy dịu dàng nói.

- À đúng rồi, bạn em tên gì vậy?-

Từ lúc thấy - chồng tôi- , Họa Chiêu vẫn im lặng không nói một lời.

Như một ngọn núi đen khổng lồ lặng lẽ đứng sau lưng tôi.

Giờ anh ta chỉ hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói: - Họa Chiêu.-

- Chào anh, lần đầu gặp mặt, tôi là Vệ Thừa.-

May mà Họa Chiêu chủ động hỏi, nếu để tôi giới thiệu thì đã bại lộ rồi.

Giờ tôi mới biết, thì ra - chồng tôi-  tên là Vệ Thừa.

Nếu như Họa Chiêu là núi thì NPC đẹp trai mà hệ thống gửi tới lại giống nước.

Hai người đứng cạnh nhau, nét mặt có ba bốn phần tương tự.

Nói sao nhỉ…

Cũng giống như Họa Chiêu hồi lần đầu tôi gặp anh ta.

Còn giờ, Họa Chiêu đã không còn vẻ non nớt của thời đại học.

Anh ta đang nắm giữ sinh mệnh của cả tập đoàn Họa thị, mỗi quyết định của anh ta đều ảnh hưởng đến hàng ngàn gia đình.

Từng cử chỉ đều toát ra khí chất trầm ổn của người ở vị trí cao.

Rõ ràng…

Họa Chiêu cũng nhận ra Vệ Thừa có vài phần giống mình.

Lúc rời khỏi phòng, anh ta cố ý đi chậm lại, bước sau tôi nửa bước, khẽ cười trêu: - Thi Thi, khẩu vị của em từ trước đến nay không đổi nhỉ.-

Lòng bàn tay nóng rực từ phía sau lặng lẽ lướt xuống, ấn nhẹ trên cột sống tôi.

- Em thích kiểu ch.ó như anh, hay là thích kiểu ch.ó giống anh?-

Tôi nổi hết cả da gà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ cần nghĩ tới việc cái - con ch.ó tên Họa Chiêu-  vừa nãy làm gì tôi…

Tức khắc đỏ mặt bốc hỏa.

Tôi dẫm mạnh một cú lên đôi giày da bóng loáng của anh ta.

- Tôi thích huấn luyện chó.-

Vệ Thừa không chỉ biết điều, - không hỏi điều không nên hỏi-  mà còn là người giỏi việc nhà.

Anh ấy đưa tôi cái tạp dề một cách rất tự nhiên.

Tôi còn đang ngơ ngác, anh ấy đã xoay lưng lại.

May là tôi không ngốc, hiểu ý ngay lập tức, ngoan ngoãn bước tới giúp anh ấy buộc dây phía sau.

- Cảm ơn vợ yêu.-

Ánh mắt u ám từ phía sau lưng tôi như thiêu như đốt, tưởng chừng muốn xuyên thủng cả người.

Vệ Thừa bận rộn trong bếp, thao tác gọn gàng linh hoạt.

Một vài dụng cụ nhà bếp mua từ đời nào tôi còn chẳng nhớ mình để ở đâu, vậy mà anh ấy đều tìm ra được.

Như thể anh ấy là chủ nhân căn bếp này, người thường xuyên lui tới.

Nếu không phải Họa Chiêu vẫn luôn đứng đó theo dõi, có khi tôi đã vỗ tay khen ngợi NPC rồi.

Vệ Thừa nhanh chóng làm xong salad và sandwich đơn giản, còn hâm nóng một cốc sữa cho tôi.

Họa Chiêu giật lấy cốc trong tay tôi.

- Chắc hai người cưới chưa bao lâu nhỉ? Cô ấy không dung nạp được lactose, chồng cô ấy không biết sao?-

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Vệ Thừa nhẹ nhàng vuốt tóc mai tôi: - Đây là sữa yến mạch mà. Sao tôi có thể quên được, em yêu uống sữa thường sẽ bị đau bụng mà.-

Họa Chiêu: …

Tôi: …

Hệ thống, người cậu cử tới quá xuất sắc rồi đấy.

Có vẻ Họa Chiêu vẫn không tin Vệ Thừa thật sự là - chồng tôi- , trong lúc nói chuyện liên tục gài bẫy, thử xem anh ấy hiểu tôi đến mức nào.

Họa Chiêu: - Nhà không lắp đèn ngủ à? Cô ấy bị quáng gà mà.-

Vệ Thừa: - Cô ấy đi đâu tôi cũng đi cùng, tôi chính là đèn ngủ của cô ấy.-

Họa Chiêu: - Vậy anh… sáng ghê nhỉ.-

Tôi: …

Họa Chiêu: - Sắp tới là sinh nhật cô ấy rồi, không biết anh chuẩn bị quà gì?-

Xong rồi. 

Đây là câu hỏi - t.ử thần- .

Lúc tôi còn bên Họa Chiêu, từng vì chuyện sinh nhật mà cãi nhau to.

Anh ta là người lý trí đến cực đoan, luôn cân nhắc thiệt hơn.

Sinh nhật tôi trùng với ngày lễ lớn, anh ta đề nghị ăn mừng trước hoặc sau.

Nhưng tôi là kiểu người theo chủ nghĩa - nghi lễ- .

Tôi chẳng cần tiệc linh đình, chỉ cần anh ta ở bên tôi hôm ấy là đủ.

Sau này, hai chúng tôi thỏa hiệp: Ngày sinh thì tách riêng, nhưng vào đúng ngày đó, anh ta phải có mặt.

Vệ Thừa mím môi cười, nắm lấy tay tôi đặt trên bàn, hơi ngại ngùng nói: - Tôi chưa nghĩ ra, nhưng ngày hôm đó nhất định sẽ dành thời gian cho cô ấy.-

Họa Chiêu như bị sét đánh, ánh mắt dán chặt vào hai bàn tay đang đan chặt lấy nhau.

Ánh sáng trong mắt anh ta dần tắt.