Tôi biết, Vệ Thừa trả lời trơn tru như vậy là nhờ hệ thống - buff- cho.
Từng lời anh ấy nói đều đ.â.m thẳng vào điểm yếu của Họa Chiêu.
Tôi nhìn anh ta từ nghi ngờ, khinh thường, rồi đến sững sờ, phẫn nộ, cuối cùng chỉ còn lại thất vọng ngập tràn.
Nhưng tôi không thể mềm lòng.
Anh ta đã có gia đình với nữ chính rồi.
Tôi đã khiến con mình sinh ra không có cha, không thể lại để bé có một tấm gương lệch lạc về - tình yêu- .
- Con gái!-
Nguyên Nguyên ôm con thỏ bông, mắt lim dim bước ra.
- Bé ngoan, sao lại thức rồi?-
Tôi bế con lên.
- Không mang vớ, chân lạnh không đó?-
Con bé dụi mặt vào vai tôi, nhìn hai người đàn ông trong phòng khách.
Tệ rồi.
Con chưa từng gặp Vệ Thừa, mở miệng chẳng phải sẽ…
- Chú ơi?-
- Đúng rồi.- Tôi thở phào.
May mà con luôn gọi đàn ông lạ là - chú- .
Một tiếng - chú- ấy khiến mặt Họa Chiêu càng thêm đen kịt.
Tôi có một linh cảm mãnh liệt, nếu Nguyên Nguyên mà lỡ miệng gọi Vệ Thừa là - ba- ngay trước mặt anh ta…
Họa Chiêu sẽ phát điên tại chỗ.
Cuối cùng, Họa Chiêu vung tay, rời đi trong lặng lẽ.
Tôi dỗ con ngủ lại rồi quay sang nhìn Vệ Thừa.
Anh ấy vắt chân dài, nhàn nhã châm một điếu thuốc.
- Tôi nói rồi, hút t.h.u.ố.c phải ra ngoài, Nguyên Nguyên ghét mùi thuốc.-
Anh ấy dập tắt điếu thuốc, nhướng mày cười: - Sao? Tôi diễn có đạt không?-
Tôi: - Cũng được.-
Vệ Thừa: - Mặt thằng người yêu cũ của cô đen hơn đáy nồi trong bếp luôn.-
Tôi: - Sao anh nhận cái nhiệm vụ quái gở này vậy?-
Vệ Thừa: - Hệ thống thưởng điểm cao mà. Nhiệm vụ này được gấp 10 lần điểm thường. Tôi còn phải đấu thầu mới nhận được đấy.-
Tôi: ?
Anh ấy sờ sờ gương mặt mình: - Dựa vào cái mặt này nè. Với lại…-
Anh ấy đột ngột tiến lại gần, cúi người, chắn phía trên tôi: - Người được phục vụ lại trúng gu tôi.-
Tôi chỉ tay ra phía sau anh ấy: - Nhìn tường đi, thấy gì không?-
Vệ Thừa nghiêng đầu: - Đai đen taekwondo?-
- Tốt nhất lúc không làm nhiệm vụ thì đừng tới gần tôi và con gái tôi.-
Tôi lạnh giọng.
Những năm qua tôi một mình nuôi con gái xinh như hoa như ngọc nên đã học đủ các kỹ năng phòng thân.
Taekwondo, Muay Thái, Vịnh Xuân…
Cái gì học được tôi đều học.
Tôi lập tức cảnh cáo hệ thống: - Hôm nay vì kịch bản mà để NPC làm con tôi tỉnh dậy giữa đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi cảnh cáo, lần sau mà còn thế nữa, tôi cho nổ cái hệ thống rác rưởi này!-
Hệ thống lạnh tanh trả lời: [Nếu cần thiết, chúng tôi có thể sắp xếp t.h.u.ố.c ngủ hoặc tiêm t.h.u.ố.c an thần cho trẻ.]
Tôi: Cậu điên rồi à?!
Con bé còn nhỏ thế kia mà!
Hệ thống: Vậy thì sao?
Miễn là không ảnh hưởng đến tiến trình cốt truyện.
Toàn thân tôi lạnh toát.
Tôi chợt nhận ra, hệ thống vô tình, coi vạn vật như rơm rác.
Chúng tôi chẳng qua chỉ là quân cờ trong trò chơi của nó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hy sinh.
Tôi sắp xếp cho Vệ Thừa tạm thời ngủ phòng khách.
Nằm lại lên giường thì đã là 3 giờ sáng.
Tôi sờ dưới gối, thấy có thứ gì đó không thuộc về mình.
Là nhẫn cưới…
Của Họa Chiêu và Giang Tô Tô.
Đêm lạnh như nước.
Trong lòng bàn tay tôi là một chiếc nhẫn trơn đã bị tôi ủ ấm.
Mặt trong khắc dòng chữ: Zhao X SS.
Bốn năm trước, tôi cũng từng có một chiếc nhẫn giống vậy, do chính tay Họa Chiêu làm.
Chỉ là… tôi đã lạnh lùng vứt bỏ nó.
Thật ra, trước cả khi anh ta chính thức cầu hôn, tôi đã biết anh ta đang âm thầm chuẩn bị mọi thứ.
Lúc ấy hệ thống đã phát thông báo rút lui, liên tục giục tôi phải hành động.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta tràn đầy mong đợi, bận trước lo sau.
Sau đó… đành phải tung ra - đòn chí mạng- .
Họa Chiêu là người ngoài lạnh trong nóng, tưởng chừng hờ hững nhưng lại chẳng giấu nổi điều gì.
Rất nhiều người cho rằng chúng tôi không xứng đôi, thế là anh ta cố gắng mời tất cả những ai quen biết tôi đến dự.
Anh ta tự tay làm cặp nhẫn đôi, còn tự mình cắt ghép video ghi lại toàn bộ hành trình yêu nhau của hai đứa.
Phần lớn ảnh và clip đều là do tôi níu kéo anh ta chụp chung, không hiểu anh ta dùng cách nào mà sao lưu được cả album bí mật trong máy tôi.
Là người sinh ra trong hào môn, bản tính Họa Chiêu vốn lạnh nhạt.
Cho dù cơ thể nóng bừng đến mấy, ánh mắt sâu thẳm kia vẫn luôn giữ sự tỉnh táo.
Gia đình anh ta vốn lạnh lẽo, nhưng anh ta lại khao khát có được một mái ấm nhỏ của riêng mình.
Vì muốn cưới tôi, Họa Chiêu đã từ chối cuộc hôn nhân thương mại do gia đình sắp đặt từ rất sớm.
Sau đó anh ta khởi nghiệp, mở công ty riêng, hoàn toàn không nhận bất cứ hỗ trợ nào từ nhà họ Họa.
Người ngoài không biết, cứ nghĩ anh ta lấy được vốn đầu tư là nhờ danh tiếng nhà họ Họa.
Nào hay, tất cả đều là do anh ta và đội ngũ của mình thức đêm cật lực từng ngày, tự nghiên cứu sáng chế mà ra.
Thế nhưng, người nhà chẳng những làm ngơ trước nỗ lực của anh ta, còn cười nhạt mỉa mai vài câu: - Làm thiếu gia vẫn sướng, mở công ty thôi mà, vạch đích đã cao hơn người ta cả đoạn.-
Tôi thay anh ta thấy tủi, còn đau hơn cả khi bị mỉa mai chính mình.
Anh ta chưa bao giờ than vãn.
Chỉ là mỗi lần mệt mỏi đến kiệt sức thì sẽ ôm tôi thật chặt, thì thầm: - Bé con, mau sạc năng lượng cho anh chút đi.-
Tôi tham lam ôm lại, chỉ ước có thể khắc ghi từng tấc trên cơ thể anh ta.
Vì anh ta không thuộc về tôi nên những cái ôm ấy… tôi chỉ có thể trộm mà thôi.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, gối tôi đã ướt đẫm.