Điện thoại rung lên trong bóng tối.
Là Họa Chiêu.
Anh ta hỏi: [Chiếc nhẫn anh để ở chỗ em đúng không?]
Tôi nhắn lại: [Ừ, mai tôi gửi cho.]
[Em rảnh không? Có thể mang qua giúp anh được không?]
Tôi vừa định từ chối thì anh ta lại nhắn tiếp: [Chiếc nhẫn đó rất quan trọng với anh. Làm ơn đấy.]
Tôi thở dài.
Nhớ lại chuyện tôi từng làm mất chiếc nhẫn đầu tiên của anh… thôi thì đồng ý vậy.
[Được. Gửi ở đâu?]
…
Tôi đứng trước gương thay đồ thì bị hệ thống lạnh nhạt mỉa mai: [Cô đừng nói… tưởng anh ta cố tình để lại nhẫn để được gặp cô nhé?]
[Đừng quên, anh ta cưng chiều Giang Tô Tô cỡ nào.]
[Biết đâu gọi cô qua là để trả thù chuyện tối qua.]
[Tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý đi.]
Tôi đương nhiên biết, Họa Chiêu sủng nữ chính đến mức nào.
Thật ra mấy năm nay Giang Tô Tô vẫn hoạt động trên màn ảnh.
Chỉ tiếc diễn xuất quá tệ, mãi vẫn không nổi dù Họa Chiêu đổ tiền như nước.
Cũng chẳng sao cả.
Giờ Họa Chiêu đã là ông chủ lớn, muốn nâng ai lên thì người đó sẽ sáng.
Anh ta vì bạch nguyệt quang mà mở studio riêng, bỏ tiền mời hẳn quản lý top đầu về dẫn dắt.
Giang Tô Tô muốn lấy giải nhưng diễn dở? Không vấn đề.
Họa Chiêu mời biên kịch hàng đầu viết riêng kịch bản đo ni đóng giày theo đúng tính cách thật của cô ta.
Diễn bản thân mình… thì còn cần kỹ năng gì nữa đâu?
Thế mà đến vậy, Giang Tô Tô vẫn bị khui ra chuyện thường xuyên phá game, cười phá cảnh quay.
Đốt cả đống tiền, cuối cùng cũng chỉ moi được một giải thưởng nước lèo.
Nhiều cư dân mạng chỉ trích nhà họ Họa, nói tư bản cưỡng bức gu thẩm mỹ của khán giả, còn đào cả info cá nhân Họa Chiêu ra để công kích.
Nhưng anh ta vẫn dửng dưng, tiếp tục đổ tiền.
Bảo sao hôm trước thằng nhóc nhà anh ta mới ngạo nghễ vậy, cứ gào lên: - Cô biết mẹ tôi là ai không hả!-
Một nữ minh tinh được cả núi vàng bạc dựng nên.
Một nữ chính được cưng chiều tận trời.
Tôi nói với hệ thống: - Nếu các người đã sợ tôi và anh ta tái hợp đến vậy thì đừng có đưa anh ta đến gần tôi.-
Hệ thống lại nói, bây giờ lỗi đã phát sinh thì phải sửa lỗi.
[Lúc đầu nam chính với cô chỉ là không cam lòng. Nhưng giờ biết cô - m.a.n.g t.h.a.i bỏ trốn- , lại còn có con gái thì tâm lý anh ta đã thay đổi.]
[Vì hành vi vi phạm kịch bản của cô, khiến cho anh ta và nữ chính nảy sinh khoảng cách.]
[Cô phải sửa lại sai lầm này, để Họa Chiêu hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ đó.]
Tôi siết chặt nắm tay.
- Vậy nếu tôi không chịu thì sao?-
Bốn năm trước, tôi đã nhẫn nhịn một lần rồi.
Tự tay tổn thương anh ta, dằn vặt anh ta, để người si tình dập tắt hết yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hệ thống im lặng vài giây rồi giọng nói vô cảm lạnh băng vang lên: [Nếu bug ảnh hưởng đến mạch truyện chính, hệ thống sẽ khởi động lại toàn bộ cốt truyện.]
- Tái khởi động kiểu gì?-
[Khiến anh ta, hoặc con gái cô, gặp phải một vài... - sự cố- . Biến số bị loại bỏ, mọi thứ sẽ quay lại như ban đầu.]
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y đến phát run.
Địa chỉ Họa Chiêu gửi nằm gần một phim trường.
Đúng lúc có một người bạn làm đạo diễn cầu cứu gấp, nhờ tôi cho Nguyên Nguyên đóng vai khách mời.
Diễn viên nhí ban đầu được mời bất ngờ đổ bệnh.
Con gái tôi vừa xinh xắn lại ngoan ngoãn, ai trong đoàn cũng quý con bé.
Tôi giao con cho người bạn đáng tin cậy trông hộ, còn mình thì một mình đi gặp Họa Chiêu.
Dù sao cũng đã định sẵn là chia xa, tôi không muốn để con bé với ba nó nảy sinh thứ tình cảm không cần thiết.
Họa Chiêu ngồi trong một chiếc xe RV hạng sang.
Trời hè nắng gắt, trong xe lại bật điều hòa cực thấp.
Tôi rùng mình một cái, đặt nhẫn xuống bàn rồi định quay người rời đi.
Anh ta đột nhiên ném một xấp ảnh lên bàn.
Chỉ tay vào một tấm trong số đó, giọng lạnh lẽo: - Lúc em sinh con, anh ta không ở bên em.-
- Con đi học mẫu giáo, cũng chỉ có một mình em đưa đón.-
- Sinh nhật con, anh ta cũng không có mặt.-
- Em sốt, vẫn gắng gượng ra siêu thị mua đồ ăn.-
- Anh ta căn bản… chưa từng chăm sóc em và con.-
Tôi liếc qua đống ảnh rơi tán loạn dưới sàn.
Không biết Họa Chiêu làm sao mà thu thập được nhiều đến vậy.
Toàn là ảnh của tôi và Nguyên Nguyên suốt mấy năm qua.
Vệ Thừa mới xuất hiện mấy hôm trước, đương nhiên không có mặt trong đống ảnh này.
- Họa Chiêu.-
Anh ta lạnh giọng nói tiếp: - Anh ta không xứng làm cha dượng của con bé.-
- Không xứng?- Tôi cười lạnh, đứng từ trên nhìn xuống: - Vậy còn anh? Anh xứng chắc?-
- Cha ruột của nó còn chẳng làm được gì, tôi dựa vào đâu mà đòi hỏi một người bạn trai mới có thể làm được? Họa thiếu gia, anh lấy tư cách gì mà chỉ trích người khác?-
Cơn giận và nỗi uất nghẹn chôn sâu suốt mấy năm qua bị anh ta khơi lên, tôi bắt đầu không kiềm được lời lẽ.
- Phải rồi. Anh còn bận vung tiền cho Giang Tô Tô, bận cùng cô ta sinh con, bận cưng chiều cậu ấm nhà mình, cái tên tiểu bá vương đó…-
- Đủ rồi!-
Họa Chiêu quát lên, không chịu nổi nữa.
Tôi ngậm miệng.
Từ góc nhìn của Họa Chiêu, tôi chính là kẻ chanh chua, ích kỷ, ngang ngược.
Người lên giường với anh ta là tôi.
Đứa con là tôi tự ý sinh ra.
Lời cầu hôn là tôi từ chối.
Cũng chính tôi là người tự tay đẩy anh ta ra xa.
Nhưng những ấm ức bị hệ thống điều khiển bấy lâu nay, khi tôi nhìn thấy cách bài trí ấm cúng trong chiếc xe RV này, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Đây là xe của Giang Tô Tô.
Là Họa Chiêu chuẩn bị riêng cho cô ta.