Tào Nham nhướng mày: “thật thế sao?”
Tiểu Thành: “Dù sao chị Tần Đường cũng đối xử với bọn em dịu dàng hơn so với anh Tưởng rất nhiều.”
Sau khi ăn xong, Tần Đường lại lên phòng.
Tần Đường nhìn thoáng qua, rồi cũng đi lên theo.
Ở chỗ rẽ của cầu thang, góc c.h.ế.t mà mọi người không nhìn thấy được, Tưởng Xuyên đưa tay nắm lấy cổ tay cô. Tần Đường giãy ra không được, quay đầu lại lườm anh. Tưởng Xuyên đè cô ở trên tường, cúi đầu nhìn cô: “Giận à?”
Tần Đường ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, đáy mắt còn có một tia khổ sở.
Tưởng Xuyên im lặng vài giây, đang định lên tiếng thì điện thoại của Tần Đường đổ chuông.
Đợi cả nửa buổi, cuối cùng Tưởng Xuyên cũng thỏa hiệp buông cô ra, lùi lại đằng sau một bước.
Tần Đường liếc xéo anh cái nữa, sau đó mới bực bội xoay người đi lên lầu, lấy điện thoại ra xem. Người gọi là Chu Kỳ.
cô đứng ở lan can, cất tiếng nói ôn nhu: “Sao thế?”
Tưởng Xuyên vẫn đứng tại chỗ, đùa nghịch điếu thuốc là trong tay, nghe cô nhỏ giọng trò chuyện, nhìn chăm chú vào bóng dáng cô.
Vài phút sau, có tiếng giày cao gót vang lên.
Ở nơi này, trừ Tần Đường, chỉ có Lộ Toa là đi giày cao gót.
Tưởng Xuyên bật lửa châm thuốc, xoay người lại nhìn. Lộ Toa ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ khẽ mỉm cười: “anh đứng đây làm gì thế?”
Tưởng Xuyên nhả ra một ngụm khói: “không làm gì cả.”
Ở trên hành lang tầng hai, Tần Đường đã sớm quay đầu lại, điện thoại áp bên tai, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh.
Tưởng Xuyên hít một hơi thuốc nữa, cũng nhìn thẳng vào mắt cô vài giây, sau đó xoay người đi xuống.
Đáy mắt Lộ Toa hơi lạnh, thu lại nụ cười, đi lên phía trước hai bước, mặt đối mặt với Tần Đường. cô ta hơi nhướng mày, khẽ nở một nụ cười, sau đó tao nhã bước lên tiếp.
Khóe môi Tần Đường cong lên một nụ cười nhàn nhạt, xoay người về phòng, hoàn toàn không nghe rõChu Kỳ đang nói gì ở đầu bên kia, đầu óc hỗn loạn, bắt đầu suy nghĩ miên man: rốt cuộc trong khoảng thời gian Lộ Toa và Tưởng Xuyên ở cùng nhau ở chỗ này giữa hai người có phát sinh chuyện gì không.
Lộ Toa nhìn theo bóng dáng Tần Đường, lộ ra nụ cười châm chọc.
Lúc Tưởng Xuyên đi ra sân, Tào Nham vẫn đang ngồi xổm dưới tàng cây hút thuốc, đôi mắt nhìn chằm chằm hành lang tầng hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lộ Toa đã về phòng rồi, nhưng Tần Đường vẫn đứng đó nghe điện thoại. Gió đêm thổi tới, khoảng cách cũng hơi xa nên không nghe rõ cô nói gì, chỉ nghe được một chất giọng nhẹ nhàng truyền đến.
Tào Nham hất cằm chỉ về phía Tần Đường: “anh lại trêu chọc gì cô ấy thế?”
Tưởng Xuyên: “Cái gì?”
Tào Nham cười: “Tôi thấy Tần Đường đối xử với ai cũng rất hòa nhã, chỉ có với anh là luôn chưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Có phải anh lại bắt nạt con gái nhà người ta không?”
Tưởng Xuyên hút thuốc, nhớ dáng vẻ của cô tối hôm qua khi đứng ở cửa phòng mình, lại nhớ tới thân thể mềm mại kia của cô, cùng với chỗ ẩm ướt nóng ấm đến tiêu hồn kia, nói: “Hồi nhỏ hôn cô ấy mộtcái, cô ấy liền khóc đến long trời lở đất.”
Tào Nham sửng sốt: “Cmn chứ! Còn nhỏ như vậy mà đã biết giở trò lưu manh rồi sao? không đúng, lúc nhỏ không phải anh ở tít tận trong núi sao? Sao lại quen biết với đại tiểu thư như cô ấy được?!”
Tưởng Xuyên nhớ tới tối qua ánh mắt cô hồng lên rên rỉcầu xin anh tha cho cô, mím môi l**m nhẹ răng cửa, cảm thấy thận cũng đã nóng lên. Nửa ngày, chậm rãi nhả ra một ngụm khói, giọng trầm trầm nói : " Là rất lưu manh đấy."
Tào Nham đá anh một cước, " nói nghe thử,khi anh còn nhỏ như nào mà quen cô ấy?"
"cô ấy theo cha mẹ đi làm công ích,từng đi tới quê của tôi."
Hai câu nói anh đã giải thích rõ ràng.
" Chậc." Tào Nham cảm thấy kỳ lạ, " Duyên phận hai người không ít nha, có điều chỉ vì một cái hôn hồi nhỏ thôi sao?"
"Ừm, cô ấy ghi thù."
"Chậc."
Tưởng Xuyên ngẩng đầu, Tần Đường đã thu lại điện thoại di động, châm một điếu thuốc, tay phải vắt lên thành lan can, đóa hoa cách tang kia lay động giống đốm lửa nhỏ.
(*) Hoa Cách Tang, trong tiếng Tây Tạng thì "Cách Tang" nghĩa là " khoảng thời gian tươi đẹp", hoặc là " hạnh phúc ấm êm", Hoa Cách Tang còn được gọi là " Hoa hạnh phúc ".
(nguồn: langdongtamhon.blogspot.com).
anh biết Tần Đường không hề nghiện thuốc, có lúc châm một điếu vẫn chưa hút được mấy hơi, thì cứ để như vậy mà dập tắt.
Tưởng Xuyên đếm, thời gian nửa điếu thuốc, cô đã hút bốn hơi rồi.
Tưởng Xuyên rít một hơi cuối cùng, bỏ tàn thuốc xuống nghiền nát, nhìn Tào Nham: “Hôm nay cậu cùng Tần Đường đi trung tâm triển lãm, thấy thế nào?"
Tào Nham nhíu mày, giọng nói nén thấp xuống: “Giữa Lộ Toa và Khương Khôn chắc chắn có mờ ám, chỉ có điều mỗi lần đấu giá vẫn sẽ theo đúng trình tự thường lệ, rất khó nắm bắt được chỗ sơ hở, Lộ Toa, người phụ nữ này ở đây rất được ưa chuộng, đại đa số đàn ông đều nể mặt cô ta."
" Các người tính kiểm soát cô ta sao?"