Ảnh Giới

Chương 301: Đảo Vạn Xuân



Chợt tôi nhớ lại những bộ phim kiếp trước, tôi thử hời hợt ngắm cảnh.

Quả nhiên thấy một đồng vàng, tôi giả vờ không thấy rồi chuyên tâm tìm kiếm.

Kết quả khi nhìn lại thì lại không thấy.

Hiểu được nguyên lí tôi vội nói.

"Mọi người đừng cố tìm kiếm.

Dùng tâm tình thoải mái và thả lỏng sẽ tự thấy."

Kì thực việc thả lỏng này khiến cho những bí mật sâu kín trong lòng mỗi người bị tộc tiên xem thấu.

Ai được quyền lên đảo thì đồng vàng sẽ xuất hiện trước mặt họ.

Quả nhiên rất nhanh chúng tôi đã lấy được những đồng vàng vào cửa.

Đầu tiên là Trưng Nữ, sau đó là Vân Nga rồi Yết Kiêu.

Cuối cùng là Huyết Hưng.

Chỉ còn lại tôi và Quang Long là không sao tìm được.

Rõ ràng trước đó tôi đã thấy mà sao giờ không có.

Mặc dù phiền muộn nhưng tôi cố gắng để tâm thần yên tĩnh.

Quang Long thì thở dài như biết mình không có khả năng.

"Đại Việt, ngươi không cần quản ta.

Ngươi vào trước đi.

Trước đó ngươi biết cách chắc hắn đã thấy rồi."

Tôi cười khổ.

"Tôi không có a.

Nếu tôi biết vì sao thì tốt rồi."

Quang Long lại than thở.

"Có lẽ ngày xưa tôi làm nhiều việc xấu nên giờ ông trời không cho tôi đạt được ước nguyện."

Nói rồi hắn tìm một mỏm đá nằm ườn ra đó.

Chợt hắn đưa tay xuống mông sờ sờ cái gì đó.

Cầm lên thì chính là một đồng vàng.

Nhìn thấy người cuối cùng tiến vào đảo Vạn Xuân tôi khóc không ra nước mắt.

Phải chăng trước đó vì tôi nói ra bí mật khiến cho không sao tiến vào nữa.

Tôi mặc kệ, không cho tôi vào tôi cứ vào.

Dù sao tôi cũng là yêu tinh, chỉ là không gian đạo thôi mà.

Tôi sẽ tìm ra điểm đột phá.

Nghĩ thông suốt, tôi vừa bơi vừa cảm nhận giao động không gian ở nơi đây.

Mất một ngày một đêm, trong lúc lơ đãng, tôi tìm ra điểm đột phá.

Có một khe hở không gian xuất hiên, tôi mặc kệ nó dẫn tới đâu trực tiếp dùng không gian thông đạo tiến vào.

Vừa tiến vào tôi đã thấy một bàn ăn rất ngon.

Trên đó là đám người Bạch Tượng đang ngồi và một vài tiên tộc bay quanh.

Cơ thể họ nhỏ bé như những con chim nhỏ thôi.

Họ đang ngồi dưới một cái cây vô cùng lớn.

Nhìn kĩ thì đó là một Thụ Thần già nua.

Xung quanh là cây cỏ xanh mướt trải dài, bầu trời thì trong xanh không một áng mây nhưng không hề có nắng gắt.

Những cơn gió biển thổi mát lộng.

Xa xa lại là nhưng loài hoa đủ màu sắc.

Những con côn trùng đua nhau bay lượn.

Cũng có một con suối vắt ngang.

Bên trong vô số loài cá đang tung tăng bơi múa.

Nói đây là thiên đường quả thật không sai.

Nhìn thấy tôi tiến vào Bạch Tượng trâm trọc.

"Anh trai thối sao lại vào được rồi?

Anh ta xấu xa lắm mà."

Rồi nó lè lưỡi về phía tôi.

Vân Nga cũng được bao bọc trong một bong bóng nước có thể bay khiến cô bé không lo khi ở trên cạn.

Mọi người đang vui vẻ ăn uống.

Thấy vậy tôi hơi bối rối.

Chỉ thấy một tiên tộc có hình dáng bà lão với đôi cánh chuồn mỉm cười, vẫy tay.

"Mau vào đây ăn đi."

Rồi bà tay phẩy tay.

Một cái đĩa và dao từ đâu chạy tới.

Trên thân chúng cũng có mắt miệng như nhân tính hóa.

Một cái ghế cao cũng tự động chạy ra.

"Mời khách nhân dùng bữa."

Là người sống hai kiếp, tôi chỉ có chút sững sờ chứ không quá kinh ngạc, rất nhanh tôi đã gia nhập bửa tiệc.

Chúng tôi rất nhanh đã đánh chén xong.

Lúc này những bát, đĩa, xoong, nồi tự mọc chân rời đi.

Rồi lại một bàn trà tự động đi tới.

Chúng tôi ngồi vào bàn trà, lúc này bà tiên kia mới mở lời.

"Không biết điều ước của các vị là gì nhỉ?"

Yết Kiêu nhanh chóng mở đầu.

"Tôi muốn xin thuốc chữa bệnh cho mẹ."

Ánh mặt hắn vừa kích động vừa chờ đợi.

Vị tiên kia nhìn hắn đầy tán thưởng rồi phất tay.

Một viên thuốc bay tới trước mặt Yết Kiêu.

"Đây là phần quà cho sự hiếu thuận của ngươi."

Yết Kiêu vội vã quỳ xuống cảm tạ.

"Đa tạ tiên chủ, đa tạ tiên chủ."

Tiếp sau đó là Vân Nga bước lên.

Cô bé ấp úng.

"Ta, ta muốn có một đôi chân để sống như con người"

Vị tiên kia cười cười rồi nói.

"Có thể nhưng cần đổi một thứ."

Vân Nga không ngần ngại hỏi ngay.

"Là cái gì ạ."

Bà tiền cười hiền.

"Để đổi lấy đôi chân thì ta cần giọng hát của cô."

Vân nga tỏ vẻ do dự.

Phải biết giọng hát của tộc người cá chính là sắc đẹp của họ.

Tộc người cá không phân biệt xấu đẹp qua nhan sắc mà qua giọng hát.

Cũng như tộc người lùn thì đẹp hay xấu thì dựa trên sức mạnh vậy.

Nhưng rồi Vân Nga lại chẳng quan tâm mà nhanh chóng đồng ý ngay.

"Tôi đồng ý, chỉ cần có thể đi lại và khám phá những thứ đẹp đẽ ngoài kia thì tôi không quan tâm."

"Được thôi, ước nguyện của ngươi sẽ được đáp ứng.

Đây là phần quả cho sự tốt bụng của ngươi."

Nói rồi bà tiên vung tay.

Cái đuôi của người cá lập tức biến thành cặp chân trắng ngần.

Bong bóng nước cũng vỡ tan.

Vân Nga trực tiếp ngã trên mặt đất, khó khăn mà thích nghi với đôi chân mới có được.

Yết Kiêu thấy vậy thì đi tới đỡ lấy cô ấy, nhẹ nhàng nói.

"Để anh giúp em."

"Cảm ơn anh."

Lúc này âm thanh của Vân Nga đã âm trầm hơn rất nhiều như thể nó chỉ có thể dùng để giao tiếp.

Với một kẻ hát như mèo gào như tôi thì chẳng có quan trọng mấy cái giọng hát kia cho lắm.

Nhưng là một con người thì giọng của Vân Nga giờ mới gọi là bình thường.

Tiếp theo đến lượt Trưng Nữ.

Cô nhìn về bà tiên đây mong chờ.

"Tôi muốn được giải lời nguyền"

Bà Tiên nhìn Trưng Nữ rồi cười.

"Ta biết câu chuyện của cô.

Ta không thể giải lời nguyền nhưng có thể giúp cô khống chế sức mạnh hóa đá của mình.

Có được sức mạnh này cô có thể hóa giải lời nguyền cho người nhà.

Tuy nhiên có một điều kiện.

Nghe vậy thì Trưng Nữ kích động nói.

"Điều kiện gì?"

"Đơn giản thôi, cô cần công khai thân phận, kêu gọi các phù thủy chống lại cuộc chiến chủng tộc."

Chúng tôi nghe bà tiên kia nói thế thì đều khó hiểu.

Trưng Nữ cũng không rõ ràng tình hình hỏi.

"Trận chiến gì?"

Lúc này Thụ Thần ở đằng sau mới mở mắt nói.

"Mọi chuyện rất dài dòng nhưng có thể vắn tắt như sau.

Mọi chủng tộc đều có người tốt, kẻ xấu.

Những kẻ xấu luôn tìm cách có được sức mạnh và khi chúng chết đi sẽ chuyển sinh thành tộc Quái.

Bên cạnh tộc Quái sẽ có tộc Quỷ luôn trà trộn giữa các tộc để khơi gợi dục vọng các tộc.

Hiện tộc quỷ đã phá vỡ được mối liên kết giữa các tộc khiến cho các tộc suy yếu."