Ảnh Giới

Chương 307: Lạc Thần



Trong lúc mọi người đang chìm đắm trong vui vẻ cũng như đau thương thì Lâm Quyền vội hét

"Mọi người, mau ngăn hắn lại"

Chúng tôi ngửng lên thì thấy có một tên người cá đang cầm viên đá ước thủy tộc bay nhanh tới tế đàn.

Không kịp suy nghĩ nhiều tôi lập tức dịch chuyển ra đó ngăn cản.

Chỉ thấy hắn cười lạnh.

"Chỉ một yêu tinh cỏn con cũng muốn ngăn ta.

Chết đi."

Chỉ thấy tay hắn ngưng tụ mọt cái khoan nước đâm xuyên ngực tôi.

Rồi kéo cả tôi bay lên mà gắn viên đá vào vị trí trống cuối cùng.

"Haha, ta thành công.

Ta sẽ trở thành vô địch rồi phi thăng."

Nhưng rồi hắn nhìn thấy tôi đang nhếch mép cười.

Hắn tức giận.

"Ngươi cười cái gì chứ?"

Tôi không nói mà dùng hành động để chứng minh.

Tôi ném viên đá trong tay mình tới chỗ Quang Long đang lao tới.

Thấy vậy tên người cá vội rút tay ra khỏi ngực tôi, đồng thời ném tôi xuống dưới.

Kết quả viên đá đang gắn ở đó không phải đá thủy hệ mà chính là tu la đan của tôi.

Kì thực khi tay hắn xuyên qua người tôi thì có thể coi là đã rơi vào không gian do tôi kiểm soát.

Trong giây phút đó, tôi đã hoán đổi hai viên đá.

Tôi ném viên đá cho Khô Cốt còn bản thân rơi xuống.

Cũng may lúc này Huyết Hưng cũng đã kịp đỡ lấy tôi.

Các tiên tộc cũng vội đi tới dùng bụi ma pháp để chữa trị.

Đáng tiếng tổn thương của tôi quá nặng nên chỉ tạm thời giữ được tính mạng.

Bên trên tên người cá kia thấy mình thất bại thì điên cuồng gào thét.

"Chó chết, chó chết.

Vì sao chứ, vì sao chỉ thiếu một bước nữa thôi."

Không để hắn chửi bới nhiều thì đã có một mũi tên cắm thẳng vào trán hắn.

Người ra tay chính là Lâm Quyền.

Hắn chỉ kịp thều thào.

"Ta không cam tâm a."

Rồi đoạn khí rơi xuống.

Trưng Nữ, Bạch Tượng nhanh chóng chạy tới chỗ tôi.

Trưng Nữ nước mắt hai hàng.

"Đại việt, Đại Việt.

Anh đừng có chết mà."

Bạch Tượng thì sụt sùi.

"Anh trai ngốc, em sẽ không ăn tranh đồ với anh nữa.

À, ở đây em còn quả táo này.

Anh mau dậy ăn đi."

Tôi lúc này bất lực chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng.

Hi vọng họ sẽ không đau buồn vì sự ra đi của tôi.

Rất nhiều người lúc này đã không kìm được nước mắt mà khóc.

Họ khóc cho tôi, khóc cho trận chiến khốc liệt này, họ khóc cho những người bạn đã hi sinh.

Giờ cuộc chiến đã hết, họ không cần phải che giấu điều gì cả.

Những tiếng khóc vang lên khắp nơi như đưa tiễn những vong hồn về thiên đường.

Quang Long lấy được viên đá thủy thuộc tính.

Hắn nhìn lên tế đàn rồi lại nhìn về chỗ tôi mà thở dài.

Cuối cùng hắn vẫn quyết định đi tới và đặt viên đá đó đặt vào tay tôi.

Có lẽ mấy trăm năm trước, những viên đá ước là cái gì đó hắn khát khao nhưng bây giờ, nó đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Cuộc đời ngắn ngủi thì tình yêu mới là cái đáng trân trọng nhất.

Quang Long nhìn tôi chăn chối.

"Đại Việt à, nếu có kiếp sau tôi vẫn muốn làm anh em với cậu."

Tôi mỉm cười thều thào.

"Cái rắm, ai thèm làm anh em với ngươi."

Nói rồi tôi nhìn Bạch Tượng đang khóc rồi nói với Quang Long.

"Tôi chỉ cần kiếp này, cậu chăm sóc tốt cho cô Voi ngốc nghếch của chúng ta là được rồi."

Nghe vậy Quang Long do dụ một chút rồi cũng gật đầu.

Tôi mỉm cười mãn nguyện.

Sau đó tôi lại nhìn sang chỗ Huyết Hưng.

Hắn thấy tôi nhìn thì vội nói.

"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Trưng Nữ."

Tôi tỏ vẻ bất ngờ.

"Ta có nói cái này đâu.

Ta muốn nói là ngươi còn nợ ta 500 đồng vàng.

Mau trả đi."

Nghe vậy mọi người đều bất chi bất giác cười trong nước mắt.

Lúc này sinh cơ trên người tôi cũng ảm đảm dần.

Tưởng như mọi thứ sẽ kết thúc thì một tiếng “Lạch cạch” vang lên từ thiên không.

Chúng tôi ngửa mặt nhìn lên thì thấy bảy viên đá đang liên kết với nhau.

Sau đó tiếng trống đồng vang lên, chim lạc bay múa.

Một cánh cửa mở ra, ánh sáng vàng chiếu ra ngoài.

Bước ra là một kẻ mặc áo choàng trắng.

Cơ thể hắn phải cao tới trăm mét.

Hắn có một đôi cánh vàng, phía dưới chân lại là đuôi cá.

Tôi cũng chú ý hắn có một đôi tai nhọn, mái tóc vàng.

Trên tay hắn cầm một cái búa nhưng có cấu tạo khi đang đứng thẳng giống với hình một chiếc thánh giá cách tân.

Hắn đưa đôi mắt sáng rực nhìn xuống, lập tức cơ thể của tôi tự động bay lên cao.

Linh hồn của tôi cũng bị đẩy ra khỏi cơ thể yêu tinh mà đứng đối diện với hắn.

Quá sợ hãi tôi vội hỏi.

"Ngài là ai?"

Hắn gật đầu như đang công nhận cái gì đó rồi mới chậm rãi nói.

"Gọi ta là Lạc Thần.

Ta là kẻ cai quan vùng đất này.

Không biết ngươi dùng đá ước gọi ta ra đây có điều gì muốn giúp đỡ."

Nghe vậy tôi ngơ ngác nói.

"Tôi không có.

Viên đá thủy thuộc tính vẫn ở đây mà?"

Nói rồi tôi chỉ tay về viên đá thủy.

Vị Lạc Thần kia cười nói.

"Thực ra bất kì chủng tộc nào cũng có viên đá ước.

Đá ước kì thực là kết tinh của cường giả với đại đạo của mình.

Chỉ cần đạt tới một cấp độ thì đại đạo sẽ hiển hóa thành đá ước giúp tộc nhân tham ngộ.

Mà ngươi đã đạt tới trình độ đó rồi nên viên đá kia cũng được coi là đá ước."

Tôi lại phân vân.

"Vậy vì sao lại cần tới 7 viên đá của bảy tộc để thực hiện nguyện ước?"

Vị Lạc Thần kia vẫn từ tốn giải đáp.

"Đơn giản vì ta không muốn có những kẻ vì lợi ích cá nhân hoặc chủng để rồi thực hiện điều ước cho riêng mình.

Chỉ người có được sự công nhận của các tộc mới có thể sử dụng bảy viên đá ước mà thôi."

Tôi nghe vậy lại càng khó hiểu.

"Vậy nếu những viên đá ước bị cướp mất thì sao chứ?"

Lạc Thần lại cười lớn.

"Ha ha, đến lúc đó thì có nghĩa thất tộc đã không còn xứng đáng với những viên đá ước nữa rồi."

Tôi đang định hỏi tiếp những nghi hoặc thì vị Lạc Thần kia phất tay.

"Thôi, thôi.

Ngươi mau nói ra điều ước của mình đi.

Ta không có nhiều thời gian đâu."

Nghe vậy tôi cũng biết mình không nên hỏi nữa.

Tôi nhìn xuống dưới những người đã hi sinh hỏi

"Nếu tôi ước ngài giúp hồi sinh những người đã hi sinh vì chống lại tộc quái, quỷ thì ngài có thể làm được không?"

Lạc Thần lắc đầu.

"Điều đó là không thể.

Chuyện nghịch sinh tử là điều không ai có thể làm được."

Nghe vậy thì tôi cũng hiểu.

Nhìn lại thân xác đang bị thương tôi hỏi.

"Vậy nếu tôi muốn có sức mạnh tuyệt đối thì sao?"

Lạc Thân nhìn tôi gật đầu.

"Được thôi, nhưng sẽ sử dụng hết đạo của bảy viên đá ước.

Kết quả vùng đất của các tộc sẽ khô héo, không còn sinh cơ.

Ngươi thực sự muốn vậy sao?"