Nghe vậy tôi thở dài.
Thực sự là tôi làm không được.
Mặc dù tôi khát khao sức mạnh vô cùng.
Tôi muốn mình được sống, muốn gặp lại Như Mộng và cứu cô ấy, muốn được ngao du thế gian nhưng đứng trước một điều ước lớn tôi lại không biết phải làm gì.
Ngay lúc này vị Lạc Thần kia mở lời.
"Ta không biết sao ngươi tới được thế giới này nhưng ta biết được điều ngươi muốn.
Ngươi có thể dùng điều ước của mình để khôi phục thực lực vốn có.
Chỉ là điều kiện là ngươi sẽ phải rời khỏi thế giới này.
Bỏ lại thân xác nơi đây.
Âu đó cũng là của thiên trả địa."
Nghe vậy tôi vui mừng nhưng cũng không quên hỏi.
"Vậy có ảnh hưởng gì tới những vùng đất nơi đây không?"
Vị Lạc Thần kia cười rồi lắc đầu như đang cảm khái về sự tốt bụng của tôi.
"Ngươi là chủ của viên đá ước không gian.
Chỉ cần dùng năng lượng của nó là đủ rồi.
Những viên đá khác sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.
Sẽ không có hại cho đại đạo.
Chỉ cần đợi thời gian giúp những viên đá đó hồi phục là được rồi."
Tôi vui mừng khi nghe xong điều này liền vội vã đáp ứng.
"Được, tôi đồng ý"
Vị Lạc Thần kia liền tung cây thánh giá ra ngoài.
Cơ thể của tôi bị cố định lên cây thánh giá.
Bảy viên đá xoay tròn mà truyền năng lượng vào cơ thể tôi.
Đồng thời viên đan Tu La cũng nhanh chóng bay về giúp tôi ổn định linh hồn và khôi phục thực lực.
Sau một hồi khi lễ tế kết thúc thì có một không gian được mở ra.
Vị Lạc Thần kia nhìn tôi nói.
"Đi thôi."
Tôi vội quay xuống dưới nói lời tạm biệt với đám người Trưng Nữ.
"Này, mọi người bảo trọng nhé.
Hãy giúp tôi phát triển việc giao thoa giữa các chủng tộc nhé."
Đây là điều tôi muốn làm nhất khi gặp được làng chài nghèo của Yết Kiêu.
Tôi đã nghĩ tới việc xây dựng một hải cảng rộng lớn ngoài biển khơi để các tộc tới đó khám phá.
Tôi muốn giải phóng các chủng tộc khỏi lời nguyền bị kìm hãm trong một không gian giới hạn.
Nghe tôi nói vậy thì Trưng Nữ cũng hét lớn.
"Được, em sẽ khiến cho bách tộc được sống trong hòa bình và vui vẻ."
Bạch Tượng cũng vội nói.
"Anh trai thối, bảo trọng nha"
Huyết Hưng thì nói.
"Này, Đại Việt.
Tiền tôi nợ cậu thì bùng nhé haha."
Quang Long nhìn tôi hồi lâu rồi cũng chỉ nói.
"Chúc may mắn."
Rất nhiều người quen biết tôi thì đều nói vài lời chúc bình an.
Tôi xoay người bước vào cổng không gian để trở về nơi tôi đã bắt đầu.
Ngay lúc này mấy tiên tộc và Thần Thụ Thái Tổ đưa tay lên ngực cúi đầu như một sự biết ơn với những gì tôi đã làm.
Các tộc khác thấy vậy cũng làm theo.
Kì thực trận chiến này ai cũng ra sức nhưng mấu chốt thắng bại lại chính là tôi.
Tôi thấy họ làm vậy cũng chỉ ngửa mặt lên trời hét lớn.
"Tạm Biệt."
Rồi bước vào không gian một cách dứt khoát.
Lần này không gian trực tiếp đưa tôi trở về Xích Quỷ quốc.
Lúc thực lực khôi phục, tôi nhận ra năng lượng đá Tu La vậy mà đang không ngưng sói mòn.
Có lẽ đây chính là cái giá phải trả.
Tôi vội vã bế quan hi vọng có thể đột phá cảnh giới tạo hóa hoặc nghịch chuyển việc này.
Nếu không Như Mộng sẽ gặp nguy hiểm mất.
Mất hơn một năm nghiên cứu, tôi đều không nghĩ ra cách nghịch chuyển việc thoái hóa.
Hi vọng duy nhất là tôi phải đạt tới tạo hóa cảnh.
Tôi giờ đã có thể coi là Triển Linh đỉnh phong.
Chỉ cần tìm ra đạo cho mình thì sẽ thành công bước tới tạo hóa cảnh.
Đáng tiếc cả đời này, tôi buôn ba trải qua đủ thứ lại không có đạo thuộc về riêng mình.
Tôi đã từng học kiếm, đã từng luyện thể, đã học đạo pháp rồi đủ thứ trên đời nhưng chẳng có cái nào là đỉnh cao.
Cái gì cũng chỉ nắm được da lông nên con đường tạo hóa với tôi thực sự quá mờ mịt.
Nhưng tôi không từ bỏ mà điên cuồng tìm kiếm.
Thậm chí tôi cũng đi gặp tất cả các lão tổ tạo hóa ở Xích Quỷ quốc.
Kết quả họ đều lắc đầu vì quy tắc thế giới khác biệt.
Ba năm sau, nhận thấy năng lượng trong Tu La Đan đã không còn nhiều.
Tôi đành bất lực mà đi tới Hoa Quốc, hi vọng có thể lợi dụng quy tắc thiên địa tồn tại tà linh ở đó phá vỡ Tu La Đan hoặc hèn hạ một chút chính là cầu xin Viêm Dương giúp đỡ.
Như vậy chí ít tôi có thể cứu được Như Mộng.
Vừa bước qua kết giới tới Hoa Quốc, chưa kịp tìm tới các tạo hóa cảnh khác hay nghĩ cách phá hủy Tu La đan thì tôi đã bị Viêm Dương cảm ứng.
Bầu trời ngay lập tức tối sầm, sấm sét nổ vang.
Hắn trực tiếp hạ giới tới trước mặt tôi.
Cảnh giới của tôi không đủ để phản kháng khi hắn trực tiếp giáng lâm nên đành bất lực chờ đợi.
Nhưng hắn cũng không hề giết tôi mà cười đểu cáng.
"Sao không trốn tiếp đi."
Tôi nghe vậy cũng chỉ đành cắn răng nói.
"Cầu xin ngươi giúp ta cứu Như Mộng.
Ngươi muốn ta làm gì cũng được."
Tôi đưa ra thỉnh cầu muốn hắn phá huỷ đan Tu La để cứu nàng.
Việc phá huỷ này sẽ khiến tu vi của tôi sụp đổ nhưng tôi không quan tâm.
Hắn cũng đồng ý nhưng lại có điều kiện.
"Chỉ cần ngươi quỳ xuống liếm giày cho ta thì ta sẽ đồng ý."
Nghe thế, Tôi có chút do dự.
Hắn thì càng đắc ý.
"Ngươi nghĩ chủ một giới sẽ không giữ lời sao?"
Nghe vậy tôi cắn răng chịu đựng.
"Được, ta liếm."
Nói rồi làm theo những điều hắn muốn.
Nhưng chẳng để cho tôi chạm vào giày, hắn đã đá tôi bay ra xa.
"Ngươi nghĩ kẻ như ngươi xứng để liếm giày cho ta sao?"
Hai mắt tôi đỏ rực.
"Ngươi không giữ lời."
Hắn nhếch mép nói.
"Haha, ngươi đã liếm được đâu."
Tôi biết hắn đang chơi xỏ mình nhưng cũng đành cam chịu.
Hắn đưa tay lên trời.
"Ta thề với thiên đạo.
Nếu ngươi quỳ xuống và có thể liếm giày cho ta thì ta sẽ cứu Như Mộng ra."
Rồi hắn nhìn tôi.
"Sao, ta làm vậy đã đủ uy tín chưa?"
Tôi hai tay nắm chặt tới bật máu.
"Được!"
Rồi tôi lao lên.
Tôi muốn dùng mọi cách để lấy được giày của hắn.
Hắn đã thề với thiên đạo nên chắc chắn hắn sẽ không nuốt lời.
Nhưng tôi đã đề cao bản thân quá nhiều.
Tu vi chênh nhau một đại cảnh giới là quá lớn.
Chưa kể đó lại là Tạo Hóa với Triển Linh, chẳng khác nào là trời với đất.
Dù tôi lao lên bao nhiêu lần đều bị hắn đá bay.
Đến lỗi cơ thể của tôi đã không còn chỗ nào lành lặn.
Một chân, một tay đã gãy.
Nội tạng cũng đã dập nát.
Hắn nhìn tôi đầy vẻ thương hại.
"Hừ, với chút thực lực như vậy mà cũng bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân.
Ta chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ giết chết ngươi hàng tỉ lần.