Ảnh Giới

Chương 309: Như Mộng Tử Vong



Tôi biết sự khinh thị của hắn với tôi giờ là cao nhất, cũng là lúc hắn không có đề phòng nhất.

Tôi đã phải vất cả chịu đừng chờ đợi giây phút này chỉ để thi triển ảo mộng.

Tôi thầm niệm.

"Như Mộng Tựa Huyễn".

Hắn lập tức lâm vào ảo mộng ở bên cạnh Như Mộng giống như hàng ngàn năm trước mà tôi lập tức dùng không gian đạo lấy mất đôi giày của hắn.

Trong tích tắc hắn đã thanh thoát khỏi ảo cảnh.

Hắn hừ lạnh.

"Chút ảo cảnh trẻ con mà cũng muốn mê hoặc ta."

Nhưng rồi Viêm Dương nhìn thấy trên tay tôi là đôi giày của hắn thì hắn cười.

"Đừng có quên là quỳ liếm."

Tôi cắn răng quỳ xuống mà bắt đầu liếm giày.

Hắn cười khoái trí.

"Haha, tốt lắm, tốt lắm."

Kì thực trước đó tôi đã muốn tự sát cùng chết với Như Mộng nhưng tôi biết, trong lòng cô ấy khao khát sống như nào.

Tôi yêu cô ấy nên nguyện vì cô ấy chịu đựng hết thảy.

"Ta đã làm theo lời ngươi muốn rồi.

Xin hãy giúp ta cứu Như Mông."

Hắn cười cười đồng ý.

"Được thôi."

Một cái búng tay của hắn, tôi cảm nhận được đan tu la của tôi sụp đổ.

Bức tranh Trục Lộc cũng bị giải trừ.

Một thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi vội vã dùng chút sức lực còn lại lao tới ôm lấy cô ấy.

Tôi vui mừng vì mình ít ra đã cứu được Như Mộng.

Nhưng chẳng để tôi vui mừng lâu thì một cánh tay đã đâm xuyên qua trái tim tôi.

"Ha ha, tình yêu à.

Vì người mình yêu làm tất cả sao.

Tất cả chỉ là rắm chó."

Viêm Dương điên cuồng mà cười lớn đầy đắc ý.

Tôi đưa mắt nhìn xuống cánh tay rồi nhìn Như Mộng.

Giờ trong mắt cô ấy chỉ là một màu đỏ rực.

Tôi có thể cảm nhận thấy thần trí của cô ấy đang không thể làm theo ý mình.

Tôi mỉm cười rồi lại ôm chặt lấy cô ấy.

Có lẽ đây sẽ là cái ôm cuối cùng.

Như Mộng vẫn đứng im tại đó.

Tôi thều thào.

"Như Mộng, ta xin lỗi.

Ta không thể thực hiện lời hứa của ta với nàng."

Như mộng vẫn bất động.

Viêm Dương thì đắc trí.

"Như Mộng, em thấy sao khi tự tay giết chết người con trai mình yêu.

Cảm giác đó phải chăng vô cùng sảng khoái."

Rồi hắn chuyển giọng tức giận.

"Trên đời này, cái gì ta không có được thì không ai có thể có nó.

Kẻ không đáp ứng ta, ta sẽ để chúng sống không bằng chết.

Để chúng tự tay tước đoạt thứ chúng khao khát nhất, yêu thương nhất."

Chợt tôi thấy trên vẻ mặt lạnh lùng của Như Mộng chảy ra một đôi dòng huyết lệ.

Cả cơ thể cô ấy bốc ra một luồng khí đỏ bao bọc lấy tôi.

Thân thể cô ấy cũng như đang dần tan rã.

Tôi và Viêm Dương đều mơ hồ không hiểu chuyện gì.

Chợt trước mắt tôi xuất hiện hình bóng của Như Mộng.

Cô vuốt má tôi, chạm trán với tôi rồi thủ thỉ.

"Ta tự bạo sinh cơ để giúp chàng hồi phục thể xác.

Chàng hãy dùng không gian đạo mà rời đi khỏi nơi đây.

Chàng đừng lo vì ta sẽ không chết.

Kì thực đây không phải bản thể của ta.

Ta ở một vị diện cao cấp tên Âu Thần Giới.

Ở đó, ta bị vây khốn nên đành dùng bí pháp giúp linh hồn chuyển sinh.

Chỉ cần thân thể sau chuyển sinh tu vi lần nữa đủ mạnh sẽ có thể giúp bản thể thoát khốn.

Đáng tiếc thời gian trôi qua mà ta lại cứ bị nhốt ở đây.

Giờ phân hồn bị hủy thì sẽ quay trở về bản thể.

Có điều ta sẽ không còn nhớ được những chuyện đã xảy ra ở đây.

Nhưng ta sẽ không chết, vì thế chàng phải sống thật tốt.

Ta sẽ chờ chàng ngoài kia, lần nữa tới và yêu ta.

Bản thể của ta vô cùng mạnh mẽ và kiêu ngạo đó nên chàng phải cố lên."

Sau những lời nói đó, cùng với việc sinh cơ của tôi khôi phục thì linh hồn của Như Mộng cũng tan biến.

Những cảnh tượng cả đời này lần nữa tái hiện trong đầu tôi.

Từ những này đầu đi theo Kiếm Tâm tới lúc trở thành Hóa Thần để báo thù, rồi lúc Triển Linh cảnh mạnh mẽ bá đạo.

Những đất nước tôi đi qua, những con người tôi đã gặp, những phương thức chiến đấu khác nhau.

Tất cả lần nữa hiện hữu trong đầu.

Một hình ảnh kiếp trước ngồi nhà học bài, đọc chuyện tranh, chơi game lại xen vào đống kí ức hỗn loạn đó.

Lúc đó tuy yêu ớt nhưng luôn có cảm giác tự do.

Cảm giác có thể nắm giữ hết thảy mọi thứ chỉ bằng một ý niệm.

Chỉ cần tác giả ông muốn thì nhân vật trong chuyện thích mạnh thì mạnh, thích yếu thì yếu.

Ước gì cuộc đời của tôi là một câu chuyện được một ông tác giả nào đó viết ra để có thể lập tức biến tôi trở lên mạnh mẽ.

Vậy là trong đầu tôi dần xuất hiện một đạo vận mơ hồ.

Tôi tự lẩm bẩm.

"Đạo của ta là gì đây?

Đạo của ta là đạo tự tại.

Mọi thứ ta muốn sẽ theo ý ta mà thành.

Nhất niệm thành hình, nhất niệm thành phật.

Lấy căn cơ là tri thức, ta có thể làm mọi thứ.

Cho ta một cục sắt thì một ý niệm, ta có thể hóa nó thành thanh kiếm.

Cho ta một cục chì ta cũng có thể biến nó thành vàng.

Cho ta một phân tử oxi ta có thể biến nó thành năng lượng khổng lồ thông qua phân hạch.

Cho ta năng lượng ta sẽ biến nó thành vạn vật ta muốn mà từ vạn vật, ta lại có thể biến chúng thành năng lượng cho ta dùng."

Ý niệm thông suốt.

Thân thể của tôi cũng nhanh chóng khôi phục.

Không gian xung quanh trở nên rung động bất thường như quá sức tiếp nhận một thứ gì đó.

Viêm Dương nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng.

Trước đó hắn ngơ người vì Như Mộng biến mất nhưng giờ đây hắn biết tôi đang đột phá.

Hắn nhanh chóng lao tới đấm ra vài quyền.

"Muốn đột phá tạo hóa trước mặt ta.

Nằm mơ."

Mấy cú đấm của hắn nhất nhanh và mạnh nhưng dưới không gian lực của tôi.

Khoảng cách giữa tôi và hắn như dài ra vô tận.

Những cú đấm đó cũng vì vậy mà mãi không thể chạm tới tôi.

Đây chính là quy tắc không gian và thời gian.

Tôi mở bừng đôi mắt tràn đầy quyết tâm.

Tôi không biết những gì Như Mộng nói với tôi trước đó là giả hay thật nhưng tôi nguyện tin tưởng tuyệt đối.

Tôi muốn mình mạnh hơn, đi tới nơi gọi là Âu Thần Giới rồi lần nữa chinh phục cô ấy còn hơn là tin cô ấy đã chết, tất cả chỉ là lừa tôi vì muốn tôi sống sót.

Tôi bước ra một bước, lập tức lĩnh vực của tôi bao trùm Viêm Dương.

Hắn cũng không kém cạnh mà dùng lĩnh vực Hỏa Diễm của hắn mà bao phủ tôi.

Hai lĩnh vực như khóa chặt toàn bộ không gian khiến năng lượng bị khóa ở trong.

Thiên địa bị giam cầm khiến cho dù là Tạo Hóa cảnh cũng có thể tử vong ở trong này.