Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm
Anh ấy cùng bạn bè đang h//ú//t t/h/u/ố/c chờ ai đó dưới lầu.
Vừa thấy tôi, một người bạn của anh ấy cười đùa:
“Không phải chứ, anh Mục, cậu vừa chuyển nhà, Khúc Ưu đã vội vàng tìm đến rồi sao?
“Khúc Ưu, nếu không ngại thì tối nay đến ăn mừng tân gia với anh Mục và chị dâu nhé?”
Thẩm Mục lạnh lùng đáp:
“Thôi đi, người ngoài đến thì không hợp.”
Tôi cảm thấy nhức đầu:
“Thẩm Mục, em đã nói rồi, em không thích anh. Có thể bảo bạn anh bớt nói linh tinh được không?”
Người bạn của anh ta châm chọc:
“Giả vờ gì chứ? Ai mà không biết bao năm nay cô cứ bám lấy anh Mục.”
Lời vừa dứt, Giang Sách từ phía sau bước qua giữa Thẩm Mục và đám bạn của anh, làm rơi đ//i/ế/u t/h/u/ố/c trong tay Thẩm Mục.
Thẩm Mục cau mày, người bạn kia định mắng nhưng khi nhận ra Giang Sách thì chỉ hừ lạnh:
“Đội trưởng Giang, cậu cũng ở đây sao?”
Giang Sách không trả lời, nhẹ nhàng lấy túi hoa quả từ tay tôi, gương mặt Thẩm Mục lập tức cứng đờ.
Đám bạn anh ấy càng thêm ngạc nhiên.
Giang Sách quay sang hỏi tôi:
“Tối nay ra ngoài ăn được không?”
Mấy hôm nay tôi chỉ nấu vài món đơn giản, Giang Sách phụ giúp.
Tôi ngẩn người: “Được.”
Trước khi tôi và Giang Sách lên lầu, Thẩm Mục đột ngột túm lấy cổ tay tôi, ánh mắt lạnh lùng.
“Khúc Ưu, đừng chơi quá đáng.
“Nếu em khó chịu vì anh yêu đương thì cứ nói, sao phải tìm người khác để chọc tức anh?”
Giang Sách nhẹ nhàng vòng tay qua vai tôi, kéo tôi về phía mình, cười nhạt:
“Thẩm Mục, bạn gái của cậu vẫn đang ở sau, đừng kéo Khúc Ưu, dễ gây hiểu lầm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúng tôi bước vào thang máy, phía sau là tiếng bạn của Thẩm Mục thở dài:
“Gì đây? Khúc Ưu vì muốn anh Mục ghen nên đã cặp với Giang Sách sao?”
Ngay sau đó là tiếng bạn gái Thẩm Mục chất vấn, và âm thanh một cái t/á/t giòn tan.
Lên đến nhà, tôi đặt hoa quả vào tủ lạnh, mới phát hiện cậu tôi đã gọi vài cuộc.
Gọi lại thì cậu bảo Thẩm Mục liên lạc với cậu, nói không khỏe, nhờ tôi đưa anh ấy đi bệnh viện.
Giang Sách đang ngồi trên sofa, mở lớp băng trên tay.
Tôi vội lại giúp anh ấy, dùng tay che mắt anh ấy lại, đẩy anh ngả vào sofa.
Vị trí đứng khiến tôi chợt nhận ra mình đang đứng giữa hai chân anh ấy, hơi thở gần đến mức tôi có thể cảm nhận.
“Anh đừng nhìn, em sẽ thay băng xong ngay.”
Giang Sách không đáp, nhẹ giọng hỏi:
“Em định đi không?”
Tôi dùng tay giữ nhẹ mắt anh ấy, cúi xuống thay băng:
“Không. Thẩm Mục là người trưởng thành, có bạn gái, có bạn bè, sao nhất định phải là em?”
Giang Sách thì thầm:
“Nếu anh ta không có bạn gái, không có bạn bè thì sao?”
“Vẫn không đi.” Tôi trả lời dứt khoát, tiếp tục băng bó, “Anh còn cần em giúp, em không thể đi.”
Tôi không muốn bỏ lỡ khoảng thời gian được ở cạnh Giang Sách.
Anh ấy mỉm cười, khẽ đáp lại.
“Khúc Ưu, đã bao giờ anh nói với em rằng anh sợ bóng tối chưa?”
“Hả?”
Anh ấy từ từ mở mắt:
“Hồi nhỏ, bố mẹ anh thường xuyên cãi nhau vào đêm khuya, trách móc và đổ lỗi cho nhau.
“Dù họ kết hôn vì lợi ích nhưng không thể ly hôn được.”
Giọng Giang Sách nhẹ tênh, hàng mi rủ xuống che giấu ánh mắt, gương mặt bình thản như đang kể câu chuyện của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com