Trên đường về, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy bị sợ m//á//u.
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
“Thật đấy, hồi nhỏ từng trải qua vài chuyện không hay nên bây giờ hơi sợ m//á//u.
“Khúc Ưu, có thể phiền em giúp anh thay băng trong thời gian này được không?”
Sao tôi có thể từ chối được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được, anh yên tâm, mỗi ngày sau giờ học em sẽ qua giúp anh thay.”
Tôi đi cùng Giang Sách về nhà anh, làm quen với nơi anh sống.
Mới nhận ra nơi này cách ký túc xá của tôi không xa, là một khu căn hộ nổi tiếng trong vùng.
Môi trường sống tốt, giao thông thuận tiện.
Căn hộ của anh ấy là một căn hộ lớn, được thiết kế thành hai phòng ngủ, một phòng khách.
Nội thất bên trong đơn giản, gọn gàng, sạch sẽ.
Ba ngày liên tiếp, tôi tan học là chạy đến nhà Giang Sách để giúp anh ấy thay băng vết thương.
Chu Manh nhận ra sự khác thường, bảo tôi có điều gì đó.
Cô ấy còn nhờ Tiểu Vũ tìm hiểu tình hình của Giang Sách giúp tôi.
Tôi có chút chột dạ: “Không phải đâu, chẳng qua là anh ấy vì giúp mình chặn bóng nên vết thương bị rách ra thôi.”
“Thật không? Chỉ vậy thôi sao?”
“Ừ.”
Chu Manh bật cười: “Khúc Ưu, mình nói cho cậu biết, Giang Sách có rất nhiều người theo đuổi đấy. Cậu bây giờ là người ở gần anh ấy nhất, nhất định phải nắm bắt cơ hội.”
Tôi bối rối: “Nắm bắt thế nào?”
“Tất nhiên là phải tìm cách khiến anh ấy rung động. Đầu tiên, đừng tỏ tình. Người như Giang Sách, có quá nhiều người tỏ tình với anh ấy rồi.
“Cậu phải từ từ chiếm lấy trái tim anh ấy. Ví dụ như khi giúp anh ấy thay băng, hãy nhìn anh ấy với ánh mắt dịu dàng, say đắm…”
Tôi sững sờ: “Dịu dàng… say đắm??”
“Đúng vậy, kiểu ánh mắt long lanh, trong sáng mà vô tội ấy.”
Tôi: “…”
Đợi đến khi Chu Manh ra ngoài, tôi đứng trước gương, cố gắng luyện tập ánh mắt “say đắm dịu dàng”.
Nửa giờ sau, hình ảnh trong gương quá buồn cười, tôi dứt khoát bỏ cuộc.
Tôi mua ít hoa quả, khi đến dưới chung cư của Giang Sách thì bắt gặp Thẩm Mục.