Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm

Chương 11: Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm



Tay tôi khựng lại, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.

“Giang Sách, thật ra ai cũng có những vấn đề riêng.

“Chuyện của bố mẹ anh là vấn đề của họ, không phải của anh.

“Chúng ta không cần tự làm khổ mình vì vấn đề của họ.”

“Vấn đề của họ?” Anh ấy nhẩm lại, ánh mắt đăm chiêu.

“Khúc Ưu, có ai từng nói rằng em rất giỏi an ủi người khác chưa?”

Tôi cười nhẹ:

“Chưa ai nói cả. Em không có nhiều bạn, đến đại học mới quen được Chu Manh.”

Vừa băng bó xong, điện thoại tôi lại reo.

Là cậu tôi gọi.

“Tiểu Ưu, cậu không biết Thẩm Mục bị sao nữa, cậu ấy cứ nói không ai rảnh rỗi, bảo con đến giúp.

“Dì con còn định bay qua nhưng bị Thẩm Mục ngăn lại, cậu nhờ con qua xem thử được không?”

Tôi nhìn vào mắt Giang Sách, quyết định:

“Cậu ơi, con vừa gặp Thẩm Mục, anh ấy ổn mà…”

Giang Sách ghé sát tai tôi, dịu dàng nói với cậu qua điện thoại:

“Chào cậu, cháu là Giang Sách, bạn của Khúc Ưu. Nếu cậu không yên tâm, cháu sẽ cùng cô ấy qua đó.”

Cậu ngập ngừng rồi đồng ý.

Khi chúng tôi đến nơi, Thẩm Mục ngồi u ám dưới gốc cây, trên mặt còn hằn dấu tay.

Thấy tôi, anh ta bước lại gần, ngó lơ Giang Sách, nói:

“Khúc Ưu, anh chia tay rồi.

“Anh thừa nhận đăng bài kia là cố tình chọc tức em.

“Nhìn em với Giang Sách thân thiết như vậy, anh khó chịu.

“Chúng ta hãy quên hết mọi chuyện, làm lại từ đầu.”

Tôi lùi lại, tránh cái ôm của anh ta, nghiêm túc nhìn anh ta:

“Thẩm Mục, em nói lần cuối, em chưa bao giờ thích anh.

“Không phải khi học cấp ba, và cũng không phải bây giờ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Mục cười gượng, nhưng ánh mắt đầy đau khổ:

“Làm sao có thể? Hành động không thể lừa dối, Khúc Ưu, đừng tự dối mình nữa.”

Tôi bình tĩnh đáp:

“Em chưa từng thích anh. Người em luôn thích là Giang Sách.”

Rời khỏi đó, tôi và Giang Sách cùng đi ăn tối.

Anh ấy đưa tôi về ký túc xá, suốt dọc đường không hề hỏi tôi và Thẩm Mục đã nói gì.

Dưới tòa ký túc xá, chúng tôi chào nhau một cách lịch sự.

Giang Sách như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ mỉm cười, khẽ nói:

“Khúc Ưu, chúc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Về đến phòng, tôi gọi điện cho cậu, nói rằng Thẩm Mục không sao.

Cuối cùng, tôi quyết định nói với cậu rằng tôi muốn chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm.

Cậu dường như nhận ra điều gì đó, nhưng không hỏi nhiều.

Thậm chí không nhắc đến chuyện của Giang Sách.

“Tiểu Ưu, từ nhỏ con luôn biết suy nghĩ, cậu tin con.

“Nhất định phải tự chăm sóc bản thân, có vấn đề gì, cứ liên hệ với cậu.”

“Con sẽ làm vậy, cảm ơn cậu.”

“Đợi đến kỳ nghỉ hè, cậu sẽ giúp con chuyển đồ qua.”

“Dạ, được ạ.”

Giờ vẫn còn hai tháng nữa mới đến kỳ nghỉ hè, trong thời gian này, tôi cần kiếm thêm việc làm để tiết kiệm tiền.

Trước đây tôi cũng đã có chút tiền tiết kiệm, nhưng nếu cứ ngồi không tiêu xài thì cảm giác không yên tâm.

Khi chuyển đồ từ nhà họ Thẩm qua, tôi cần một căn phòng nhỏ để chứa đồ.

Khi Chu Manh biết tôi muốn tìm nhà, cô ấy đã nhờ Tiểu Vũ giúp.

Rất nhanh, tôi đã thuê được một căn hộ nhỏ tầng trệt có sân, thuộc khu dân cư cũ gần trường.

Căn hộ đã cũ, nhưng người chị học khóa trước đã trang trí rất ấm cúng, phù hợp với ngân sách của tôi.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com