Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm
Tôi mời Chu Manh và Tiểu Vũ đến nhà ăn một bữa.
Chu Manh dò hỏi:
“Khúc Ưu, sao cậu không mời Giang Sách?”
“Anh ấy dạo này có vẻ bận.”
“Bận thì bận, nhưng nếu cậu mời, mình cảm giác anh ấy sẽ đến.”
Tiểu Vũ cười phụ họa:
“Đúng rồi, lúc mình nói sẽ đến nhà cậu ăn, anh ấy còn hỏi.
“Mình nói chỉ có bọn mình, mới phát hiện cậu không mời anh ấy.
“Hai người các cậu…”
Tôi cười: “Không có gì đâu, chỉ là sợ làm phiền anh ấy.”
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Tôi nghĩ là chủ nhà đến đưa đồ, nhưng khi mở cửa thì thấy Giang Sách.
Anh ấy như vừa mới tắm xong, mặc áo len cổ tròn màu đen, mái tóc ướt còn đọng nước nhỏ xuống khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen sâu, đôi môi mím lại.
Mọi người trong phòng đều sững sờ khi thấy anh ấy.
Giang Sách giữ nụ cười nhạt thường thấy:
“Tiện đường đi ngang qua, nghe Tiểu Vũ nói hôm nay em dọn nhà nên qua chúc mừng.”
Lúc này tôi mới chú ý đến đống đồ anh ấy mang theo.
Từ đồ dùng sinh hoạt đến rau củ, thịt cá, đều có đủ.
“Cảm ơn anh, anh ăn gì chưa?”
Giang Sách nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc:
“Chưa, đói lắm rồi.”
Tiểu Vũ đùa:
“Đến đúng lúc rồi, bọn mình vừa ăn.”
Chu Manh và Tiểu Vũ chỉ ăn được vài miếng rồi lấy cớ có việc đi trước.
Giang Sách giúp tôi sắp xếp đồ đạc anh mang tới, còn tranh rửa bát trong bếp.
Anh ấy vốn cao lớn, đứng trong căn bếp nhỏ một phòng của tôi, trông có vẻ không hợp chút nào.
Nhưng trái tim tôi lại đập loạn nhịp không yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi đứng ở cửa bếp, đợi anh ấy rửa bát xong để tiện tiễn anh ra về.
Anh lau tay, bước ra, đột ngột cúi xuống ôm lấy tôi.
Hơi thở nóng bỏng phả lên cổ tôi, khiến cả người tôi cứng đờ, không dám động đậy.
Giang Sách chậm rãi hít một hơi, khẽ thì thầm:
“Khúc Ưu, anh đã mất ngủ rất lâu rồi, luôn ngủ không ngon.
“Những gì em nói với Thẩm Mục hôm đó, anh đều nghe thấy.
“Anh nghĩ, có lẽ em chỉ lấy anh ra làm cái cớ để lừa cậu ta, vì vậy sau khi nói xong, em sẽ không để ý đến anh nữa.”
Tôi cuống quýt:
“Em thích anh.”
Giang Sách siết chặt vòng tay, khẽ r//ê//n:
“Thật không? Khúc Ưu, dù là giả cũng được, ít nhất lúc này, hãy lừa anh.”
“Thật mà! Giang Sách, từ đầu đến giờ, người em thích luôn là anh.
“Em xem từng trận bóng rổ, thi vào Hàng Thành, nhờ Thẩm Mục dẫn em đi ăn uống, tất cả chỉ để gặp anh.”
Nói rồi, tôi dứt khoát buông bỏ mọi e ngại, thổ lộ hết lòng mình.
Giang Sách không nói gì, chỉ có nhịp thở của anh ngày càng nặng nề.
Tôi khẽ gọi tên anh vài lần.
Cuối cùng, giọng anh khàn khàn vang lên:
“Khúc Ưu, đây là lời thật lòng của em sao?”
“Phải.”
Giang Sách từ từ buông tay, ánh mắt đẹp đẽ của anh cúi xuống nhìn tôi.
Hàng mi dày của anh khẽ run, có chút ướt át.
Anh nói từng chữ rõ ràng:
“Thật trùng hợp, Khúc Ưu, anh cũng thích em.
“Rất thích, rất rất thích.”
Tiếng nói của Giang Sách vang lên, đầu óc tôi bỗng nhiên trống rỗng.
Nửa tháng sau khi cả hai thổ lộ tình cảm, Giang Sách kể cho tôi nghe lý do tại sao anh luôn nghĩ rằng tôi thích Thẩm Mục.
Hồi cấp ba, anh không biết tôi làm trợ lý cho Thẩm Mục để kiếm tiền.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com