Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm

Chương 3: Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm



Còn tôi học trường ngoại ô, chỉ cuối tuần mới được về biệt thự nhà họ Thẩm.

Nghe nói Thẩm Mục và Giang Sách có trận đấu, tôi hỏi anh ấy có thể dẫn tôi đi không.

Thẩm Mục nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu.

“Sao thế? Vài hôm trước còn nói muốn học, không muốn ra ngoài cơ mà?”

Tôi có chút chột dạ: “Vừa hay tuần này không bận lắm.”

Thẩm Mục cúi người lại gần, hơi thở phả vào mặt tôi: “Thật không bận sao? Nghe cậu Khúc nói em gần đây thức đêm ôn bài mà.

“Anh còn tưởng tuần này em không về nữa… Khúc Ưu, em không phải vì muốn xem anh chơi bóng mà cố tình về đấy chứ?”

Anh ấy nói, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng, như thể vừa phát hiện ra bí mật nào đó.

“Không lẽ em thích anh rồi?”

“C//h/ế/t tiệt, Khúc Ưu, em không đùa đấy chứ!”

Thẩm Mục vẫn lải nhải, tôi vội vã xua tay.

“Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi, em không thích anh…”

Thẩm Mục ngạc nhiên ra mặt, hoàn toàn không nghe lời tôi nói, tự nhiên lấy điện thoại gọi cho bạn.

“Cậu biết không? Khúc Ưu đúng như cậu đoán đấy, cô ấy thật sự thích tôi!”

Tôi: “?”

“Cô ấy tuần này tụt ba hạng, thức đêm ôn bài cả tuần, còn cố dành thời gian về đây chỉ để xem tôi thi đấu.

“Tôi chịu thua, cậu chọn địa điểm ăn đi.”

Lúc đó tôi mới biết, bạn của Thẩm Mục nói rằng tôi nghe lời anh ấy như vậy, không thể nào chỉ vì tiền.

Chắc chắn là tôi thầm thích anh ấy.

Tới sân bóng, suốt trận đấu tôi không nhìn Thẩm Mục một lần nào.

Chỉ lặng lẽ dõi theo Giang Sách.

Anh ấy mặc áo bóng rổ màu sáng, ngón tay dài và mạnh mẽ nắm lấy trái bóng, lúc nhảy lên có thể nhìn thấy eo săn chắc dưới lớp áo.

Tôi cúi đầu, sợ bị người khác phát hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thực ra.

Chẳng ai nghĩ tôi và Giang Sách có liên quan.

Cũng không ai biết vào mùa hè năm tôi 15 tuổi, lợi dụng lúc trời tối, tôi lén ra khu biệt thự nhặt rác.

Thùng rác ở đây không bẩn, thường có rất nhiều hoa tươi, túi xách, quần áo, trang sức cũ bị vứt bỏ.

May mắn thì có thể nhặt được đồ gần như mới.

Bán đi có thể kiếm không ít tiền.

Khi tôi lục đến thùng rác cuối cùng, thấy trong cống thoát nước ngoài biệt thự có một chiếc nhẫn, vất vả lắm mới lấy được nó ra.

Đúng lúc đó, Giang Sách mặc đồ ngủ chạy ra ngoài.

Dáng người thiếu niên cao gầy, mang theo hương thơm nhè nhẹ, hoàn toàn đối lập với tôi – người đang nắm túi rác.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Thấy chiếc nhẫn trên tay tôi, anh ấy thở phào nhẹ nhõm.

Quay sang tôi, ánh mắt bình thản, hơi thở gấp gáp nhưng chân thành hỏi:

“Xin lỗi, bạn có thể bán chiếc nhẫn này cho tôi không?

“Bố mẹ tôi vừa cãi nhau, mẹ ném chiếc nhẫn này đi, tôi cứ nghĩ không tìm lại được.

“Tôi có thể mua lại từ bạn, nếu không nhờ bạn, có lẽ nó đã bị cuốn trôi mất rồi.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Giang Sách chú ý đến tôi.

Nhưng tôi đã biết về Giang Sách từ khi tới khu biệt thự này.

Anh ấy quá xuất sắc.

Xuất sắc đến mức luôn nghe thấy dì tôi khen ngợi anh ấy.

Không giống những người cùng tuổi với chúng tôi.

Ngoan ngoãn, nghe lời, thành tích xuất sắc, luôn có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.

Không ngông cuồng như Thẩm Mục, cũng không kiêu căng như bạn bè của anh ấy.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com