Ánh Trăng Cuối Cùng

Chương 3



Tần Vô Nguyệt không đáp lời, anh ta liếc mắt ra hiệu, trợ lý bên cạnh liền lên tiếng giải thích: "Giờ này thì chuyến tàu điện ngầm cuối cùng cũng hết rồi."

"Triệu Nguyệt."

Chưa kịp để tôi trả lời, Tần Vô Nguyệt đã lên tiếng: "Lúc trước cô cứ nghĩ tôi vào trại giam là sẽ không bao giờ ra được, nên vội vàng rũ bỏ để có cuộc sống tốt đẹp hơn, đúng không? Tôi cứ tưởng rời xa tôi cô sẽ sống sung sướng lắm chứ, ai ngờ bao nhiêu năm rồi mà vẫn chật vật thế này? Cô cũng gần ba mươi rồi nhỉ?"

Đèn xe cuối cùng cũng bật sáng, trong ánh sáng lờ mờ, tôi có thể nhìn rõ những cảm xúc ngập tràn trong mắt anh ta.

Như một cơn thủy triều, sự chế giễu và mỉa mai như muốn nuốt chửng tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy bất lực, chẳng thể phản bác, chỉ đành thở dài: "Xin lỗi, là tôi không đủ năng lực, khiến anh thất vọng rồi."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Không cần xin lỗi đâu."

Anh ta nhếch mép cười khẩy: "Thấy cô sống không tốt, với tôi, đó là một chuyện đáng mừng."

Con người này, sau sáu năm trải đời, trước mặt người ngoài thì diễn xuất đã đạt đến mức thượng thừa.

Nhưng đối diện với tôi, anh ta dường như chẳng thèm giữ lấy chút mặt mũi nào.

Tôi im lặng một hồi, thấy xe tiến vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của một khách sạn năm sao gần đó.

Tần Vô Nguyệt dập thuốc, bước xuống xe từ cánh cửa đã được trợ lý mở sẵn, rồi chống tay lên cửa, nhìn tôi.

Vẻ mặt anh ta đầy vẻ hả hê, chế giễu: "Đêm nay cô định ngủ trong xe sao?"

Ánh đèn trong thang máy sáng chói, thang máy di chuyển êm ru, tôi đứng nép vào một góc, cách Tần Vô Nguyệt hai bước chân.

Cả hai đều không có ý định xích lại gần.

Tôi cúi đầu, nhớ lại những năm tháng trước, lần đầu tiên chúng tôi đến thành phố lớn, lần đầu tiên bước vào thang máy. 

Chiếc thang máy cũ kỹ, rung lắc dữ dội.

Trong thang máy chật ních người, mùi t.h.u.ố.c lá và mồ hôi quyện vào nhau, khiến tôi buồn nôn muốn chết.

May mà lúc đó Tần Vô Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng nói bên tai tôi nhẹ như lông hồng.

Anh ta hỏi tôi có bị chóng mặt không, có muốn anh ta lát nữa hôn một cái không.

Cứ mỗi lần nhớ về những chuyện thời trẻ, tôi lại không khỏi xao nhãng.

Ánh mắt tôi vô định nhìn vào tấm gương trước mặt, thấy mái tóc được Tần Vô Nguyệt chăm chút kỹ lưỡng, chiếc nhẫn đá quý đắt tiền trên ngón giữa.

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi qua tấm gương phản chiếu, rồi khẽ cười: "Đến nơi rồi, cô còn muốn tôi mời xuống nữa sao?"

Đã bao nhiêu năm trôi qua.

Đây mới là hiện thực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chúng tôi luôn luôn sống trong hiện thực.

Tôi bừng tỉnh, bước theo Tần Vô Nguyệt ra khỏi thang máy.

Đi qua hành lang trải thảm đỏ dày cộp, cuối hành lang là căn phòng tổng thống xa hoa đến lộng lẫy.

Cửa sổ kính từ trần đến sàn trải dài 180 độ được lau sạch bóng, tôi nhìn ra ngoài, thấy cả thành phố về đêm lung linh.

Anh ta mở tủ rượu, rót cho mình một ly vang đỏ, quay người nhìn tôi: "Lại ngẩn người ra rồi, cô đang nghĩ gì vậy?"

Tôi đang nghĩ, hóa ra thế giới mà anh ta nhìn thấy bây giờ, là như thế này.

Mọi thứ đều cao xa đến thế.

Năm mười bảy tuổi, chúng tôi ngồi trên chiếc máy kéo nhả khói đen sì, rồi trốn vé chen chúc trên chiếc xe khách liên tỉnh nồng nặc mùi xăng, bảy tiếng đồng hồ lênh đênh, cuối cùng cũng trốn thoát khỏi quê nhà.

Bước chân trần trên vỉa hè gạch đỏ của thành phố, xung quanh là những tòa nhà chọc trời, chúng tôi như bị nuốt chửng, chỉ thấy dòng người qua lại vội vã lướt qua.

Tôi cảm thấy thành phố này quá rộng lớn, có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng thể nào đi hết được.

Không thể nghĩ nữa.

"...Không có gì đâu."

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng điệu thành khẩn nhất có thể: "Thầy Tần, những chuyện trước kia đều là lỗi của tôi.” 

“Tôi xin lỗi thầy. Nếu thầy muốn tôi làm bất cứ điều gì để bù đắp, tôi đều sẽ làm. Chỉ xin thầy hãy cho tạp chí của chúng tôi một cơ hội. Cuộc sống bây giờ khó khăn lắm, tôi và đồng nghiệp đều muốn giữ lấy công việc..."

Những lời này tôi đã tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần trong đầu, giờ đọc ra trôi chảy vô cùng.

Suốt quá trình đó, Tần Vô Nguyệt vẫn tựa người vào mép tủ rượu, mỉm cười nhìn tôi, không hề có bất cứ phản ứng nào.

Chỉ đến những chữ cuối cùng, anh ta mới khẽ nhướng mày.

"Tôi nghĩ người cầu xin người khác, ít nhất cũng phải thể hiện chút thành ý, đúng không, bạn gái cũ?"

Anh ta cầm ly rượu vang đỏ, thong thả nhìn tôi cười: "Cởi đi."

Ánh đèn trong phòng mờ ảo như được phủ một lớp sương mỏng, tạo nên bầu không khí ám muội.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt chứa đầy ác ý của anh ta, mất hai giây mới nhận ra, đây là sự tiếp nối của màn sỉ nhục vừa rồi.

Trong mắt anh ta, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Nhưng anh ta đã đánh giá tôi quá cao.

Sáu năm chia lìa, anh ta thăng tiến với tốc độ chóng mặt, còn tôi vẫn chìm trong bùn lầy, không biết bao nhiêu lần phải vứt bỏ lòng tự trọng.

Thứ tôi đang mặc trên người, suy cho cùng cũng chỉ là một bộ quần áo mà thôi.