Ánh Trăng Cuối Cùng

Chương 4



Tôi đứng dưới ánh mắt dò xét của Tần Vô Nguyệt, kéo khóa váy xuống, xé toạc nó khỏi người.

Chiếc váy voan rẻ tiền rơi xuống đất, tôi nhìn anh ta: "Như vậy đã được chưa?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Vẻ khinh miệt thường trực trong mắt Tần Vô Nguyệt bỗng biến mất.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt như chứa đựng một nỗi hận thù sâu sắc.

Anh ta quần áo chỉnh tề, còn tôi trần trụi, chúng tôi đứng đối diện nhau dưới ánh đèn rực rỡ.

Rất lâu về trước, dưới ánh đèn lờ mờ của một nhà trọ nhỏ, chúng tôi cũng đã từng đứng như thế này.

Hàng mi anh ấy run rẩy, tai và cổ đỏ bừng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản: "Anh đưa em đi, không phải để em làm cái này."

"Em biết."

Tôi nói, kiễng chân, nâng mặt anh ta lên và hôn: "Nhưng tối qua em đã mơ thấy anh."

Ký ức kéo tôi về thực tại, tôi thấy Tần Vô Nguyệt cuối cùng cũng đặt ly rượu xuống và bước về phía tôi.

Khoảng cách gần trong gang tấc, chỉ hai bước là tới.

Anh ta cúi đầu, môi từ từ tiến lại gần, hơi thở nồng nàn mùi rượu gần như chạm vào môi tôi.

"Triệu Nguyệt."

Rồi anh ta nói: “Cô đúng là không biết xấu hổ."

Nói xong, anh ta như chạm phải thứ gì đó dơ bẩn, lùi lại một bước.

"Nhìn cái bụng mỡ của cô kìa, cô có biết những người bây giờ cầu xin hẹn hò với tôi là hạng người nào không? Cô nghĩ khẩu vị của tôi bây giờ vẫn tệ như mười năm trước sao?"

Tôi đã gần ba mươi tuổi, và chúng tôi cũng đã quen biết nhau gần ba mươi năm.

Anh ta luôn biết cách nào để khiến tôi đau đớn nhất.

Tôi nhắm mắt, cố gắng kìm nén sự run rẩy, cảm giác như mắt mình sắp bị ánh đèn thiêu đốt đến chảy máu.

Trong khoảnh khắc, tôi ước tất cả chỉ là một cơn ác mộng, và mọi thứ sẽ quay trở lại căn phòng trọ nhỏ bé ở khu ổ chuột khi tôi mở mắt ra.

Nhưng khi tôi mở mắt, tôi vẫn ở trong thực tại.

Chỉ có Tần Vô Nguyệt đột ngột bước tới, kẹp chặt cằm tôi, một nụ hôn bỏng rát ập xuống.

Nụ hôn như sự cắn xé của mãnh thú, răng anh ta ghim vào đôi môi nứt nẻ của tôi, rách toạc, rồi nuốt chửng dòng máu.

Cơ thể tôi như bị lưỡi d.a.o xẻ làm đôi, chút khoái cảm mong manh nhanh chóng bị cơn đau dữ dội nhấn chìm.

"Đau không?"

Anh ta ghim chặt tôi xuống, bóp cổ tôi, nhìn tôi từ trên cao: "Triệu Nguyệt, chuyện này vốn dĩ phải đau như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đôi mắt đỏ ngầu khiến mọi thứ mờ nhòe, tôi há miệng, nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào.

Giữa thực tại và ảo ảnh mơ hồ, tôi như trở về tuổi mười bảy, trên chiếc máy kéo rung lắc dữ dội trên con đường đất gồ ghề.

Tôi và Tần Vô Nguyệt ngồi cạnh nhau trong đống cỏ khô, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh vì căng thẳng.

Tôi thấy một con chim sẻ bay lên trời, rồi bị s.ú.n.g cao su b.ắ.n rơi xuống, quằn quại trên mặt đất.

Tôi chẳng biết mình đã trốn thoát được hay chưa.

Công ty quản lý của Tần Vô Nguyệt đồng ý cho tạp chí chúng tôi phỏng vấn độc quyền.

Xuân Thiên vốn là một tạp chí nhỏ bé, không có tên tuổi trong giới truyền thông Thượng Hải.

Tiểu Trương không ngờ chỉ sau một đêm, mọi chuyện lại xoay chuyển đến thế, lúc ăn trưa, cô ấy cứ kéo tôi ra hỏi tới tấp: "Rốt cuộc cô đã làm thế nào vậy? Đó là Tần Vô Nguyệt đó. Tối qua anh ta nói chuyện với giọng điệu như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy."

Tôi múc một thìa trứng hấp, cho vào miệng, cười nhẹ: "Tôi đã đến xin lỗi anh ta"

"Hả, chỉ xin lỗi suông thôi sao?"

Cô ấy có vẻ không tin, ngơ ngác gãi cằm: "Xem ra, anh ta cũng không khó tính như lời đồn nhỉ."

Tôi theo thói quen nở nụ cười, không nói gì thêm, chỉ tập trung ăn trứng hấp trong bát.

Rất lâu về trước, tôi bị thương khi đang biểu diễn, Tần Vô Nguyệt bụng đói meo, cầm số tiền ít ỏi của chúng tôi chạy đi mua hai quả trứng gà, về hấp cho tôi ăn.

Tôi định chia cho anh ấy, nhưng bị anh ấy kiên quyết từ chối.

"Anh không ăn."

Anh ấy nói: "Trứng hấp tốt cho vết thương, em phải ăn hết, không được để thừa."

Anh ấy hiếm khi nghiêm túc như vậy, từng thìa từng thìa đút cho tôi ăn, đến khi cạo sạch cả đáy bát mới chịu dừng.

Vậy mà bây giờ, người khiến tôi bị thương lại chính là anh ấy.

Buổi phỏng vấn được sắp xếp vào ba ngày sau.

Công ty rất coi trọng cơ hội này, chuẩn bị kỹ lưỡng mọi mặt, buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ đến lạ.

Chỉ đến phần hỏi đáp tự do cuối cùng, Tiểu Trương không kìm được bèn hỏi: "Thầy Tần, tại sao thầy lại thay đổi ý định chỉ sau một đêm, đồng ý hợp tác với chúng tôi?"

Tôi đang sắp xếp tài liệu bên cạnh, nghe thấy câu hỏi này, bỗng cứng người.

Tần Vô Nguyệt nhướn mày, thích thú nhìn cô ấy: "Cô Triệu đã nói với cô thế nào?"

"À, cô ấy nói đã thành khẩn xin lỗi thầy, và thầy đã tha thứ cho cô ấy."

Ánh nắng trắng xóa rọi vào từ cửa sổ kính, tôi nhìn thẳng vào Tần Vô Nguyệt, thấy môi anh ta mấp máy, giọng nói lạnh lùng dễ nghe từ cổ họng cất lên:

"Cô ta đã quỳ xuống trước mặt tôi như một con chó, cầu xin tôi tha thứ, nói sẵn sàng làm mọi thứ, chỉ thiếu nước lấy xích chó đeo vào cổ thôi. Thế thì đúng là rất thành khẩn. Nếu tôi mà không tha thứ, chẳng hóa ra quá tàn nhẫn sao?"